“Nam ca.”
Văn phòng chủ tịch trong toà nhà Cẩm Tú, Lục Viễn đang giúp Tô Bình Nam đốt điếu xì gà: “Có phải trò đùa hay không? Để một tiểu nha đầu làm giám đốc kinh doanh?”
“Anh hùng chớ hỏi xuất xứ. Nha đầu đó rất lợi hại.”
Tô Bình Nam khép lại tư liệu về Kiều Kiều mà người bên dưới vừa đưa đến buổi sáng, trong lời nói có hàm nghĩa sâu xa.
Lục Viễn nói: “Nhưng nguyên liệu đá ngư long hỗn tạp, rất nhiều tam giáo cửu lưu kiếm cơm trong đó, ta sợ nàng không trấn áp được.”
Tô Bình Nam đột nhiên nhớ đến biểu hiện “ta lợi hại nhất” khi tùy tiện vỗ vai hắn của Kiều Kiều, khóe miệng không khỏi giật một cái.
Hít một hơi xì gà, nín cười, Tô Bình Nam mới chậm rãi nói: “Nàng đại diện cho Cẩm Tú. Nếu không trấn áp được thì chứng tỏ có một số người cần ghi nhớ thật lâu.”
“Ta hiểu rồi.”
Lục Viễn gật đầu, nhìn Tô Bình Nam cố nén cười, thật lòng hỏi một câu: “Đại lão, hôm qua nhìn ngươi rất vui.”
“Thật sao?”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Lần đầu tiên có người dám vỗ vai ta mà dạy dỗ, hy vọng hôm nay nàng không bị hù.”
...
Kiều Kiều quả thật đã bị hù.
Nhất là sau khi gặp lại những người bạn ngày hôm qua, Kiều Kiều luôn tùy tiện lại giống như con chim cút.
Khi Kiều Kiều lén lút xuất hiện trước mặt đám người Triệu Dương, mấy người bạn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái.
“Ngươi thật sự quá trâu.”
Triệu Dương ôm quyền với Kiều Kiều: “Nữ hiệp, ta phục.”
Hôm qua hắn có vụ xã giao, thành ra đến muộn.
Vừa mới tiến vào quán bar, Triệu Dương lập tức nhìn thấy Kiều Kiều đang tùy tiện vỗ vai Tô Bình Nam.
Ban đầu, Triệu Dương có chút không dám tin. Hắn dụi dụi con mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Triệu Dương là người bạn có tiền nhất, cũng là người có giao tiếp rộng rãi nhất trong đám bạn của Kiều Kiều. Càng là người tốt, hắn lại càng nhìn thấy mặt âm u của xã hội, càng hiểu được nam nhân kia có thế lực khủng bố đến mức nào ở Thiên Nam.
“Ngươi có biết lúc đó ta chấn kinh đến cỡ nào không?”
Triệu Dương cười ngoác miệng ra tận mang tai: “Toàn bộ Thiên Nam, người dám làm như vậy với Tô Bình Nam cũng chỉ có Kiều Kiều nhà chúng ta.”
Kiều Kiều cố làm ra vẻ không thèm quan tâm, nhưng cái trán rịn mồ hôi đã bán đứng nàng.
“Lúc đó ta đã đồng ý đến Cẩm Tú làm sao?”
Khi nàng hỏi câu này, tất cả mọi người đều gật đầu thật mạnh. Ký ức của tất cả mọi người về cảnh tượng đó vẫn còn rất mới mẻ.
Triệu Dương như ngồi trên bàn chông nhìn Kiều Kiều thao thao bất tuyệt với Tô Bình Nam những năm phút.
Thứ nhất, hắn thông qua thái độ phục vụ của nhân viên quán bar ZT, nam nhân đang thành thật lắng nghe Kiều Kiều phát ngôn bừa bãi chính là Tô Bình Nam mà hắn đã gặp qua một lần.
Thứ hai, Triệu Dương phát hiện người bạn ngốc nghếch của bọn hắn lại không nhận ra Tô Bình Nam.
“Chết người đấy.”
Mồ hôi trên trán Triệu Dương không ngừng rịn ra, bởi vì hắn đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Cẩm Tú.
Mà lần đó cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy Tô Bình Nam.
Khác với đám người Kiều Kiều, nhà Triệu Dương kinh doanh ngành giao thông vận tải, cũng được tính là đi lên từ lùm cỏ.
Trong thời đại mà bọn cướp xa lộ vẫn còn chưa tuyệt tích, chạy đường dài để kiếm tiền có đôi khi chính là lấy mạng ra liều. Sự kiện huyết tinh mà đội xe Triệu Dương nhìn thấy chỉ sợ gấp mấy chục lần những người bạn của hắn cộng lại.
Trong việc kinh doanh vận chuyển hàng hóa, nhà Triệu Dương đã có một vài lần giao dịch vận chuyển hàng cho Cẩm Tú. Có một lần khiến cho Triệu Dương ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Hắn tận mắt nhìn thấy một thế giới tàn nhẫn khác, đồng thời cũng hiểu được rốt cuộc Tiểu Hồng Bào hung ác đại diện cho cái gì.
…
Cách đây rất lâu.
Có một lần, khả năng vận chuyển hàng hóa của Cẩm Tú không đủ. Cẩm Tú muốn chuyển hàng hải sản đến Thiên Đô, ba của Triệu Dương nhạy bén, dùng bảy chiếc xe của nhà mình đến hỗ trợ tiếp đơn.
Bởi vì rất gấp, tài xế hai bên làm cả ngày lẫn đêm, kết quả vừa ra khỏi thị trấn Lâm Hải, bọn hắn đã bị cản đường.
Mấy tảng đá lớn bị ném ra chính giữa đường cái. Mười mấy nam nhân mặc áo khoác dựng thẳng cổ áo, trong tay cầm theo đao thương kiếm kích đứng cản đường.
“Qua, một chiếc xe ba ngàn.”
Nam nhân trẻ tuổi dẫn đầu nghiêng cổ, cái đầu trọc đầy vết sẹo, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Tay trái hắn cầm theo cái mũ bảo hiểm xe máy, tay phải chỉ vào dấu vết bánh xe trên bãi đất hoang: “Đi trên đất nhà ta thì phải trả tiền.”
Nói xong, đám người đi theo gã thanh niên không kìm nén được, dùng đống đồ nhọn trong tay chỉ vào xe chở hàng mà chửi bới.
Triệu Dương đã từng nghe ba mình nói đến chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải qua. Tuy nhiên, Triệu Dương cũng không sợ, tay run run sờ chiếc lưỡi lê bên trong túi xách.
Lái xe lão Lục vội đè tay Triệu Dương lại.
“Hàng của Cẩm Tú.”
Lão Lục không dám xuống dưới, chỉ thò đầu ra hô to với đám người đang cản đường: “Hàng của Tô Bình Nam Thiên Đô, mấy anh em nhường đường một chút. Mỗi người một bao thuốc xịn, các ngươi thấy được không?”
Gã thanh niên đầu trọc giật mình, sau đó dùng đèn pin chiếu vào mấy chiếc xe đằng sau, phát hiện không có dấu hiệu của tập đoàn Cẩm Tú, không khỏi cau mày, sau đó khoát tay với lão Lục, ra hiệu hắn xuống dưới nói chuyện.
“Để ta.”
Mặc dù Triệu Dương còn trẻ nhưng thứ nhất hắn là trưởng nhóm đội xe, thứ hai việc kinh doanh của gia đình thì chính hắn phải đảm đương chứ.
Lão Lục đi theo cha của Triệu Dương, cũng xem như nhìn Triệu Dương lớn lên. Cho nên, giọng điệu của hắn rất kiên quyết: “Ngươi cứ học là được, để ta xuống.”
Không đợi Triệu Dương từ chối, lão Lục đã mở cửa xe nhảy xuống.