Gã thanh niên đầu trọc ngón cái đặt ngang, bốn ngón còn lại hướng xuống dưới, vẫy tay ra hiệu lão Lục sang đó.
“Xe của Cẩm Tú đều in chữ, tại sao các ngươi lại không có?”
Lão Lục vừa mới bước đến, đối phương đã lên tiếng hỏi.
“Hàng là của Cẩm Tú, còn xe thì không phải.”
Lão Lục vừa dứt lời, gã thanh niên đầu trọc đã dùng mũ bảo hiểm nện vào mặt lão Lục. Lập tức mặt lão Lục nở hoa, thứ chất lỏng màu đỏ sậm xuất hiện trên mặt.
Gã thanh niên cũng không thu tay lại, tiếp tục đập xuống, đập cho đến khi lão Lục bò dưới đất mới chịu dừng tay.
“Ngươi làm gì thế?”
Triệu Dương có khí thế của nghé con mới đẻ, cầm cờ lê xuống xe, ngăn trước mặt gã thanh niên.
“Tô Bình Nam cũng không phải ba ta.”
Gã thanh niên dẫn đầu khinh thường nhìn hai tay run rẩy của Tô Diệp, nhếch miệng nói: “Ngươi cho rằng báo tên của hắn thì lão tử sẽ bỏ qua? Nếu mà làm vậy hoài, con mẹ nó chết đói mất.”
Lão Lục chậm rãi đứng dậy, mũi đã bị đánh gãy, máu màu đỏ sậm giống như vòi nước không van không ngừng từ gương mặt chảy xuống vạt áo.
Rất nhanh, vạt áo đỏ thành một mảng lớn.
“Đưa tiền, chúng ta đưa tiền.”
Lão Lục giơ hai tay lên, sợ đối phương hiểu lầm: “Dương Dương, lấy tiền đi.”
Đối phương nhận được tiền, sau đó mấy người tài xế nhanh chóng dời mấy tảng đá ngăn giữa đường ra chỗ khác, gã thanh niên đầu trọc còn huýt sáo với mọi người.
“Hoan nghênh lại đến.”
Lời nói phách lối của đối phương theo gió bay vào trong tai Triệu Dương, khiến hắn tức đến xanh mặt.
Trên đường đi đều là Triệu Dương lái xe.
Đến nơi, cái áo lão Lục dùng để che mũi đã bị máu màu đỏ sậm thấm đẫm.
“Lục thúc?”
Triệu Dương hỏi: “Chúng ta đến bệnh viện trước chứ?”
Ánh mắt lão Lục hiện lên sự tàn nhẫn: “Không thể đi, giữ nguyên như vầy đến Cẩm Tú.”
Kiểm hàng, dỡ hàng, nhập kho.
Chuyện tiến hành đâu vào đấy, người thu hàng nhìn thấy vết thương trên mặt lão Lục, sau khi hỏi một câu thì không thấy đâu nữa.
Khi Triệu Dương đi lấy tiền, người thu hàng khách sáo bảo bọn họ chờ thêm mấy phút.
Chưa đến năm phút, một chiếc xe việt dã màu đen đã lao vào khu vực vận chuyển hàng hóa của Cẩm Tú.
Một nam nhân được gọi là giám đốc Lục bước xuống xe, nhìn vết thương trên mặt lão Lục, chân thành xin lỗi: “Xe của Trần tổng hỗ trợ, việc này tất nhiên là việc của Cẩm Tú rồi.”
Đến bây giờ Triệu Dương vẫn còn nhớ rất rõ vết máu trên gương mặt Lục thúc.
Âm tàn.
“Tô tổng sẽ đến ngay, vấn đề này đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Sau đó, Triệu Dương lần đầu tiên gặp được Tô Bình Nam.
…
Nghĩ đến đây, Triệu Dương không khỏi có chút hoảng hốt, ánh mắt nhịn không được lặng lẽ nhìn về phía Kiều Kiều.
Chỉ thấy nam nhân đáng sợ tàn nhẫn đó đang bị nữ hiệp Kiều Kiều vỗ vai quở trách, lại còn không ngừng gật đầu nhận sai.
Tuy nhiên, trong mắt Triệu Dương, so với lần gặp mặt trước thì Tô Bình Nam nói chuyện với Kiều Kiều đã bớt đi mấy phần lạnh lùng, cường thế, lại có phần khoa trương hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Bình Nam, Triệu Dương cực kỳ kinh ngạc. Tô Bình Nam trẻ tuổi trầm ổn, lại vô cùng khách sáo chào hỏi lão Lục, sau đó hỏi một vấn đề.
“Người ngăn ngươi lại, ngươi có nói nói đây là hàng của ta không?”
Tô Bình Nam hỏi.
Lão Lục gật đầu: “Có nói chứ, câu nói đầu tiên của ta đây chính là hàng của tập đoàn Cẩm Tú.”
“Vậy là được rồi.”
Tô Bình Nam nói: “Cẩm Tú sẽ chi trả tiền thuốc, tiền mãi lộ. Ngươi muốn xử lý kẻ đánh ngươi như thế nào?”
Triệu Dương nhìn thấy ánh mắt của Lục thúc rõ ràng rất phấn khởi, không ngừng khom người, cực kỳ cung kính nói với Tô Bình Nam: “Cảm ơn Tô tổng, ngươi muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.”
Tô Bình Nam gật đầu, quay lại thấp giọng nói với giám đốc Lục mấy câu, sau đó mới quay sang nói với lão Lục: “Được rồi, ngươi hãy tin ta, mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi một lẽ công bằng.”
Ba ngày sau, lão Lục tìm Triệu Dương xin phép nghỉ.
“Dương Dương, hôm nay ta có việc, ta xin nghỉ một ngày. Ta không lái xe nhé.”
Khi nói chuyện, trên mặt lão Lục vẫn còn đeo dụng cụ cố định mũi của bệnh viện, trông có vẻ buồn cười.
“Được.”
Triệu Dương tất nhiên đồng ý. Lão Lục cũng không lập tức rời đi, chỉ thấp giọng cười nói: “Đám cướp đường cướp tiền của chúng ta đã bị bắt. Ngươi có muốn đi xem cùng hay không?”
Triệu Dương đồng ý.
Khi hắn gặp lại cái gã thanh niên đầu trọc là ở đồn trú đội liên phòng huyện Lâm Hải. Ước chừng có khoảng mười mấy người đang ngồi ở hành lang. Giám đốc Lục của tập đoàn Cẩm Tú cũng có mặt.
“Là hắn?”
Giám đốc Lục vừa hút thuốc vừa dùng ngón tay chỉ vào gã thanh niên đầu trọc, ánh mắt lạnh lùng hỏi.
Lão Lục gật đầu.
Sau đó, Triệu Dương nhìn thấy giám đốc Lục chỉ vào tên đầu trọc với người bên trong, cũng không nói gì.
Gã thanh niên đầu trọc cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu đánh giá chung quanh, ánh mắt ảm đạm, nào còn nửa phần hung hãn của ngày đó.
Hắn cũng nhìn thấy lão Lục và Triệu Dương. Ánh mắt hai bên chạm nhau. Triệu Dương nhìn thấy miệng người kia giật giật, giống như đang mắng chửi chuyện gì đó.
Sau đó, sự việc phát sinh.
Một số nam nhân ăn mặc giống như tài xế lái xe tải bước từ trong phòng ra, hẳn là vừa mới ghi chép gì xong.
Khi đi ngang qua gã thanh niên đầu trọc ngoài hành lang, đột nhiên một người đưa tay nắm lấy cằm của gã đầu trọc, sau đó dùng lực đẩy lên.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, gã thanh niên đầu trọc ngửa mặt ra đằng sau. Sau đó, một nam nhân khác rút một cái cờ lê bên hông ra, đánh xuống thật mạnh.
Tay cầm cờ lê nổi lên gân xanh, có thể thấy được người này không hề lưu lực.
Máu văng tung tóe, cảnh tượng bạo lực khiến lòng bàn tay Triệu Dương lạnh buốt. Điều kỳ lạ là Triệu Dương nhìn cảnh tượng máu tanh trước mặt, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh Lỗ Đề Hạt ba quyền đánh chết Trấn Quan Tây Trịnh Đồ trong truyện Thủy Hử.
Cái cờ lê đánh thẳng vào mũi, máu tươi chảy ròng ròng. Cái mũi lệch sang một bên, mặn ngọt chua cay gì cũng không cảm nhận được.
Cú đánh tiếp theo kéo nhau mà đến, vẫn không hề lưu thủ.
Đánh cho mắt lồi ra, tròng đen rớt ra ngoài.
Một cú lại một cú.