Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 515 - Chương 515: Đến Cẩm Tú Làm Việc Thử Đi

Chương 515: Đến Cẩm Tú làm việc thử đi Chương 515: Đến Cẩm Tú làm việc thử đi

Gương mặt đám người kia hoàn toàn không chút biểu cảm, giống như bọn hắn đang làm một chuyện không thể bình thường hơn, khiến cho lão Lục và Triệu Dương đứng ngoài quan sát phải đổ mồ hôi trán.

Không nhiều không ít, sau hai lần, hai người kia dừng lại. Hành lang đã rối loạn đến không còn hình dáng. Gã thanh niên đầu trọc nằm như con cá chết, cả người vô thức co lại trên mặt đất.

“Đi thôi.”

Giám đốc Lục nhìn hai người Triệu Dương sắc mặt trắng bệch, nói: “Hắn đánh hai ngươi, Cẩm Tú trả lại cho ngươi.”

“Vâng.”

Hai người gật đầu như giã tỏi.

Nhất là lão Lục. Triệu Dương phát hiện hai chân của hắn không tự chủ run lên, nhưng lại có phần hưng phấn.

“Mọi người là bạn bè với nhau mà.”

Giám đốc Lục nói chuyện vẫn khách sáo như cũ, đưa tay bắt tay Triệu Dương và lão Lục, nói tiếp: “Giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”

Triệu Dương bị khí thế của nam nhân trước mặt ép đến mức không ngóc đầu lên được, chỉ biết gật đầu.

“Ngươi nên tin tưởng tình hữu nghị của Cẩm Tú.”

Giám đốc Lục nói một câu sau cùng rồi rời đi, chỉ để lại hai người Triệu Dương nhìn nhau.

Đây là lần duy nhất Triệu Dương có liên quan đến Tô Bình Nam,

Sau đó, lão Lục nghĩ như thế nào thì Triệu Dương không biết, nhưng kể từ đó, hễ là chuyện gì của Cẩm Tú, lão Lục đều tích cực để bụng. Cuối cùng, mấy tháng sau, hắn đã chuyển sang làm vận chuyển hàng hóa cho Cẩm Tú.

Thu hồi suy nghĩ, Triệu Dương lại bị kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Kiều Kiều đang chạm ly với Tô Bình Nam. Hơn nữa nhìn tư thế thì Kiều Kiều nữ hiệp vẫn còn đang hăng hái.

Triệu Dương đảo mắt, người chung quanh vẫn còn đang trò chuyện, hắn thật sự đứng ngồi không yên.

“Tô tổng?”

Triệu Dương giơ ly đến trước mặt Tô Bình Nam, cung kính nói: “Ta mời ngươi.”

“Ngươi biết ta?”

Tô Bình Nam quên mất chuyện hắn đã từng gặp Triệu Dương, cảm thấy bất ngờ.

Triệu Dương vừa định lên tiếng, Kiều Kiều đã tùy tiện chen vào: “Tô tổng?”

Tô Bình Nam gật đầu.

“Về sau kinh doanh, mọi người cùng nhau phát tài.”

Kiều Kiều hoàn toàn không nhìn thấy Triệu Dương đang nháy mắt ra hiệu với nàng, giơ ly cụng với Tô Bình Nam một cái, sau đó hào sảng uống hết một hơi.

“Cùng nhau phát tài.”

Tô Bình Nam mỉm cười giơ ly. Triệu Dương nhìn nụ cười trên mặt Tô Bình Nam, căng thẳng giảm xuống một nửa.

“Nếu ta để ngươi phụ trách thị trường nguyên liệu đá cho Cẩm Tú, ngươi sẽ làm thế nào?”

Tô Bình Nam nói một câu khiến tim Triệu Dương lại nhảy lên.

Đám bạn bè đang ngồi cũng tập trung ánh mắt đến. Triệu Dương là người kiêu ngạo. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Triệu Dương cung kính đối đãi một người như thế.

Triệu Dương không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt, tất cả mọi người đều hiểu rõ nam nhân kia không đơn giản.

Tối thiểu Triệu Dương rất sợ nam nhân đó. Mặc dù còn chưa biết rõ Tô Bình Nam là ai, nhưng tất cả mọi người, ngoại trừ Kiều Kiều đều trở nên câu nệ hơn.

Kiều Kiều vẫn không để ý đến ánh mắt của Triệu Dương.

Kiều Kiều chếch choáng đứng thẳng người, giống như chỉ điểm giang sơn: “Đầu tiên là khai thác thị trường quốc tế, tiếp theo dựa vào kiểm soát tài nguyên hình thành quy tắc của chính mình."

“Ừm.”

Tô Bình Nam từ chối cho ý kiến, chỉ gật đầu.

Tập đoàn Cẩm Tú luôn chiếm vị trí lũng đoạn trong thị trường nguyên liệu đá Thiên Nam, lợi nhuận cực kỳ kinh người. Cộng thêm Cẩm Tú khuếch trương đối ngoại cực nhanh, thành ra Tô Bình Nam cũng không chú ý cụ thể tình huống của thị trường nguyên liệu đá.

“Không tin?”

Ánh mắt Kiều Kiều dưới ánh đèn của quầy bar ánh lên tia sáng quật cường: “Chỉ cần làm tốt hai điều này, lợi nhuận của bọn hắn sẽ tăng thêm ba thành.”

Tô Bình Nam đặt ly rượu xuống, hỏi: “Ngươi có biết lợi nhuận một năm của nguyên liệu đá ở Cẩm Tú là bao nhiêu không?”

“Không quan trọng là bao nhiêu, bởi vì những lợi nhuận này là lợi nhuận của việc mở ra thị trường mới, không phải là lợi nhuận vốn có.”

Kiều Kiều rất tự tin nói, sau đó hơi phàn nàn: “Hơn nữa ta cũng có thể kiếm được tiền, mọi người đôi bên cùng có lợi.”

“Ngươi có muốn thử không?”

Giọng điệu của nam nhân rất bình tĩnh. Dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, thái độ của hắn cực kỳ chăm chú.

Tô Bình Nam đã hiểu được oán niệm của nữ hài kia là từ đâu mà có: “Được rồi, ngươi đến Cẩm Tú làm việc thử đi. Làm được, ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.”

“Hihi.”

Kiều Kiều mỉm cười có chút ngây ngốc: “Ngon, có bản lãnh thì ngươi mang ta đi làm đi.”

Nói xong, nữ hài trừng mắt nhìn Triệu Dương: “Ngươi giẫm chân ta làm gì?”

Triệu Dương dưới ánh mắt lợi hại của Tô Bình Nam lui về sau vài bước, trán đổ mồ hôi.

“Được.”

Tô Bình Nam đứng dậy, gật đầu với Kiều Kiều, sau đó chỉnh lại âu phục hơi nhăn: “Hãy nhớ có một số việc không phải nói rồi cho qua.”

“Đương nhiên.”

Kiều Kiều lung lay đứng dậy, duỗi bàn tay nhỏ trắng muốt định đập tay với Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu.

Hắn từ chối hành động mang tính trẻ con này, sau đó nâng ly ra hiệu với tất cả mọi người: “Mọi người chơi vui vẻ nhé.”

Tô Bình Nam rời đi, từ đầu đến cuối đều không giới thiệu mình là ai.

Triệu Dương ngồi ngẩn ra ghế. Chỉ sợ mười mấy phút vừa rồi là áp lực lớn nhất của hắn.

“Viagra, ngươi nói thử nghe một chút đi.”

Một người bạn cười hỏi.

Vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy biểu hiện mất tự nhiên của Triệu Dương, không khỏi cảm thấy tò mò. Tô Bình Nam vừa đi, tất cả vội xúm lại hỏi.

Không để ý đến xưng hô bình thường có thể khiến cho mình nổi trận lôi đình, Triệu Dương xích lại nói nhỏ vài câu. Lúc này, tất cả mọi người mới biết được nam nhân ngồi nói chuyện với bọn hắn những nửa tiếng đồng hồ là ai. Ánh mắt tất cả nhìn Kiều Kiều có chút cổ quái.

Bình Luận (0)
Comment