“Thế nào?”
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Kiều Kiều hơi run, sau đó Tống Phương nhịn không được ghé vào tai Kiều Kiều nói vài câu. Mọi người nhìn thấy Kiều Kiều vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, bây giờ ngồi phịch xuống bàn.
Nhìn mọi người nín cười, Kiều Kiều khẩn trương nhìn Triệu Dương, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "A Dương, bây giờ hối hận có được không?”
Mọi người lại cười, sắc mặt Triệu Dương nghiêm túc lại.
“Kiều Kiều, có một số việc không thể xem là trò đùa được đâu.”
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, tất cả mọi người cũng nghiêm chỉnh lại, bầu không khí nhất thời có vẻ hơi im lặng.
“Bởi vì người mà ngươi nhận lời chính là Tô Bình Nam.”
Mặc dù Triệu Dương không giải thích quá nhiều nhưng mấy người bạn chung quanh đều gật đầu tán đồng.
Đồng thời trong lòng bọn họ còn sinh ra cảm giác hoang đường. Kiều Kiều và Tô Bình Nam hoàn toàn là người của hai thế giới, tại sao ma xui quỷ khiến lại ở cùng một chỗ như vậy?
Triệu Dương nhìn lão sói vẫy đuôi bắt đầu đóng vai bé thỏ trắng Kiều Kiều mà cảm thấy buồn cười: “Tô Bình Nam tung hoành Thiên Nam, bễ nghễ bá đạo, người nào gặp mà không nể ba phần? Ngươi thì hay rồi, một nữ nhân mà vỗ vai người ta, còn phát ngôn bừa bãi. Bây giờ ngươi cảm thấy hối hận rồi sao?”
Kiều Kiều bĩu môi nói: “Ta không biết tên kia chính là Tô Bình Nam. Ta nói không hiểu sao lại cảm thấy quen mặt như vậy. Thì ra ta đã nhìn thấy hắn trên tivi.”
Quả thật nàng hơi sợ.
Cảnh tượng Mạnh Phi bị nam nhân kia đánh một cách tàn nhẫn vẫn còn khiến Kiều Kiều sợ hãi. Quá nhiều tin đồn liên quan đến Tô Bình Nam khiến Kiều Kiều sinh ra một cảm giác sợ sệt đối với tập đoàn Cẩm Tú.
“Đây cũng chưa chắc là một việc xấu.”
Ánh mắt Triệu Dương hiện lên sự mong đợi.
Kiều Kiều là bạn bè mấy chục năm của hắn, tính cách nghĩa khí, năng lực rất mạnh. Nếu nàng thật sự có thể đứng vững gót chân ở Cẩm Tú, rất nhiều chuyện đối với hắn, với Triệu gia sẽ rất có lợi.
“Ngươi có năng lực, tập đoàn Cẩm Tú lại nổi tiếng coi trọng nhân tài. Bất luận người khác đánh giá Tô Bình Nam ra sao, nhưng tất cả đều thừa nhận hắn rất hào phóng với người bên dưới.”
“Nói cách khác, ở Cẩm Tú chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi tuyệt đối có thể ra mặt. Đây chính là cơ hội của ngươi.”
Triệu Dương nhìn ra được Kiều Kiều đang sợ, lập tức đưa ra ý kiến của mình: “Xã hội vốn rất tàn khốc. Chẳng qua tập đoàn Cẩm Tú làm mấy chuyện ngươi lừa ta gạt trở nên trực tiếp hơn mà thôi. Kiều Kiều, ngươi có thể làm được.”
…
“Giám đốc Kiều, ta đang ở bên ngoài, có việc gì ngươi có thể gọi ta.”
Kiều Kiều còn đang do dự bỗng ngạc nhiên quay đầu lại. Nàng nhìn thấy nam nhân tên Trương Huy chờ nàng ngoài hành lang từ sáng sớm không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa.
Ánh mắt Trương Huy lạnh lùng nhìn đám người Triệu Dương, sau đó cung kính khom người với Kiều Kiều rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí thế hung hãn đập vào mặt. Cửa sổ trong phòng không đóng, gió nhẹ quét qua mái tóc dài của Kiều Kiều, ngũ quan xinh xắn khiến đám bạn nhất thời có chút ngẩn người.
“Ta được sao?”
Kiều Kiều cắn môi tự hỏi.
Nàng biết một khi đồng ý, nàng phải đối mặt với một chỗ làm việc hoàn toàn khác với trước đây nàng đã làm.
…
Đến Tinh Điều quốc đã là ngày hôm sau.
So với Hào Giang, Lâm Hoài Phát cảm thấy không khí ở Las Vegas hơi khô.
Khi đến California, Lâm Hoài Phát mới biết được boss Cẩm Tú có mối quan hệ vô cùng sâu sắc với gia tộc Corleone.
Điều này lại càng củng cố lòng tin của hắn thêm vài phần.
“Làm sòng bạc sợ nhất là cái gì?"
Trước khi đi, Tô Bình Nam đã có một buổi nói chuyện với tất cả những người xung phong đến Tinh Điều quốc.
Thời gian nói chuyện không dài, trên cơ bản cũng chỉ có mười mấy phút. Đây là câu hỏi đầu tiên của Tô Bình Nam trong cuộc nói chuyện này.
Trong toàn bộ cuộc nói chuyện, Tô Bình Nam nói không nhiều nhưng cực kỳ có tính định hướng.
“Mọi người vất vả rồi.”
Lời dạo đầu, Tô Bình Nam nói một tiếng vất vả, sau đó cúi đầu với tất cả mọi người: “Người làm trời thấy. Những lời khác ta không cần nói. Làm xong, ta sẽ đãi mọi người một bữa ra trò.”
Biểu hiện của tất cả mọi người đều kích động, cúi người trả lễ. Lâm Hoài Phát cũng không ngoại lệ.
Quyền uy của Tô Bình Nam ở nội bộ tập đoàn đã sớm như mặt trời ban trưa. Hắn chưa hề thất tín, thành ra trong lòng mọi người lại càng như lửa nóng.
“Kinh doanh cờ bạc không sợ khách thắng tiền, chỉ sợ là khách không đến.”
Tô Bình Nam điểm trúng một câu mấu chốt nhất, quan trọng nhất của việc kinh doanh sòng bạc.
“Ta nói đến hai điểm. Thứ nhất, ta muốn mọi người làm được bốn cái hạng nhất ở Cẩm Tú Thành.”
“Khách sạn hạng nhất, ăn uống hạng nhất, chương trình hạng nhất, trải nghiệm mua sắm hạng nhất.”
Tô Bình Nam một hơi nói ra bốn cái nhất, sau đó nhấn mạnh: “Nhưng chúng ta lại lấy giá của hạng ba.”
Ánh mắt Lâm Hoài Phát tràn ngập kính nể. Hắn xuất thân từ junket, tất nhiên hiểu được lợi nhuận thu được từ khách hàng cá nhân thực ra không ít hơn so với khách hàng có khả năng đặc biệt.
Khách hàng cá nhân thích ăn những món lời nhỏ. Nếu tập đoàn Cẩm Tú tập trung vào điểm này, Cẩm Tú Thành không muốn nổi cũng khó.
Tô Bình Nam tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, lưng phải thẳng. Bất luận ăn cơm ở đâu, Cẩm Tú chỉ ăn cơm đứng.”
Bốn phía trở nên yên tĩnh. Lưng của mỗi người bất giác thẳng lên, ngay cả Lâm Hoài Phát luôn khéo léo cũng cảm thấy một luồng ngạo khí bốc lên trong lồng ngực.
Phong cách thiết huyết của Tô Bình Nam đã dung nhập vào trong huyết dịch của Cẩm Tú, đối với bất cứ người nào cũng không sợ.
“Ta đã nói xong, câu nói sau cùng, mọi người cùng nhau nỗ lực.”
Ánh mắt Tô Bình Nam trở nên bễ nghễ: “Thiên hạ đều phải do mình đánh ra.”