Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Kiều Kiều Đến Tòa Nhà Cẩm Tú

Chương 517: Kiều Kiều đến tòa nhà Cẩm Tú Chương 517: Kiều Kiều đến tòa nhà Cẩm Tú

Một câu thiên hạ là phải đánh ra của Tô Bình Nam trên cơ bản đã đặt vững chiến lược của tập đoàn Cẩm Tú ở hải ngoại. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng để Cẩm Tú tung hoành tứ hải ngày sau, khiến rất nhiều thế lực tài phiệt phải giật mình.

Người lần mò cả đời trong ngành công nghiệp cờ bạc như Lâm Hoài Phát cũng phải động tâm tư.

Từ sau lần nói chuyện đó, mỗi người bắt đầu học cách gọi Tô Bình Nam là lão đại chứ không phải là Tô tổng.

Đánh lấy thiên hạ, lão đại sẽ không bạc đãi bọn hắn. Đợi mấy chục năm cũng đợi được một cơ hội, Lâm Hoài Phát phóng ra nhiệt tình khiến người ta phải kinh ngạc.

Sau khi đúc kết nhiều kinh nghiệm và tham khảo ý kiến của một nhà tâm lý học, lần đầu tiên Lâm Hoài Phát đưa ra suy nghĩ của mình với Tô Bình Nam.

Cẩm Tú Thành ở Las Vegas nhất định phải làm được những điểm sau đây.

Thứ nhất, đồng hồ không được phép xuất hiện trong tòa nhà, hơn nữa cách trang trí khiến người ta không phân biệt được ngày và đêm, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thời gian.

Thứ hai, màu sắc bên trong phải tươi sáng, để mọi người luôn ở trong trạng thái phấn khích nhất.

Thứ ba, thiết kế của các thẻ đánh bạc phải càng hoạt hình càng tốt, để làm loãng khái niệm rằng thẻ đánh bạc chính là tiền.

Tô Bình Nam nghe xong, chỉ thốt lên hai chữ: “Rất tốt.”

Tuy ít lời nhưng sự khẳng định trong lời nói khiến Lâm Hoài Phát cực kỳ phấn chấn.

Quả thật Lâm Hoài Phát có chút chân tài thực học, trong quá trình xây dựng Cẩm Tú Thành, các loại nhân tài khác nhau đã bắt đầu được tuyển dụng và đào tạo một cách bài bản.

Nhất thời, một nơi tiêu tiền mới của Hạ quốc ở Las Vegas đã xuất hiện.

Tập đoàn gian lận cờ bạc, các công ty cá độ bao gồm thế lực hắc ám nơi đó đã cân nhắc đến Tô Bình Nam, nhưng ai cũng tuyệt đối không ngờ rằng thử thách thứ nhất mà tập đoàn Cẩm Tú phải đối mặt tại nơi đất khách quê người chính là phân biệt chủng tộc.

“Được.”

Tính thích phiêu lưu mạo hiểm chiếm thượng phong trong tính cách của Kiều Kiều. Sau khi nói ra câu này xong, ánh mắt nữ hài tràn ngập sự kiên nghị.

Đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao.

Kiều Kiều đã quyết định thì sẽ không do dự. Nàng bước ra ngoài, lịch sự nói với Trương Huy: “Làm phiền ngươi dẫn ta đến gặp Tô Bình Nam.”

“Được, Tô tổng đang chờ ngươi ở toà nhà Cẩm Tú.”

Nghe được bốn chữ toà nhà Cẩm Tú, ánh mắt mọi người không tự chủ được nhìn về phía tòa nhà cao vút trong mây cách đó không xa. Dưới sự phụ trợ của những tòa cao ốc thấp bé xung quanh, nó lại càng giống như một con quái thú đang im lặng.

Người có thể ra vào cao ốc rất ít. Liên quan đến văn phòng của Tô Bình Nam nằm ở tầng cao nhất lại càng phủ lên rất nhiều lời đồn. Mỗi người đi vào đều hiện đại và sang trọng, không nghĩ đến hôm nay Kiều Kiều lại có thể tiến vào nơi đó.

Kiều Kiều đứng thẳng lưng, Trương Huy tự giác lùi lại một bước để nàng đi phía trước.

Nhìn theo bóng lưng của Kiều Kiều, Triệu Dương dự đoán được người bạn tốt này của hắn từ nay về sau sẽ đi một con đường hoàn toàn khác biệt với bọn hắn.

Sàn nhà cao ốc Cẩm Tú trơn bóng như mới, không gian trang nhã với đầy cây xanh, nhân viên đi bộ với tốc độ nhanh, lộ ra sinh cơ bừng bừng.

Kiều Kiều ngẩng cao đầu bước đi sau lưng Trương Huy, bầu không khí làm việc quen thuộc khiến nàng khôi phục lại sự già dặn và tự tin.

Thang máy đi đến tầng thứ bảy mươi sáu thì dừng lại.

Trương Huy mỉm cười nói với Kiều Kiều: “Giám đốc Kiều, quyền hạn của ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây.”

“Xin mời.”

Văn Tiểu Địch trong trang phục công sở già dặn đã đợi trước cửa thang máy, dùng tay ra hiệu mời Kiều Kiều.

Một đường đi đến, ngoại trừ nhân viên văn phòng bận rộn với công việc, đa số nam nhân mà Kiều Kiều nhìn thấy đều rất mạnh mẽ, khí tức cường hãn không hề che giấu. Điều này khiến cho Kiều Kiều có chút khẩn trương. Sau khi nhìn thấy Văn Tiểu Địch, Kiều Kiều biết nàng và cô gái này là đồng loại.

Trên gương mặt Văn Tiểu Địch có sự kiêu ngạo, già dặn, tự tin, nhưng cũng tuyệt đối không có chút gì gọi là không vui. Một chút ánh sáng trong bầu không khí thiết huyết khiến Kiều Kiều thả lỏng được một chút.

Kiều Kiều trong trạng thái tỉnh táo một lần nữa gặp lại nam nhân kia. Khác với ấn tượng trong quán bar, có lẽ là do hoàn cảnh, Tô Bình Nam ngồi trong văn phòng rộng lớn lại càng thêm trầm ổn và có khí thế, khiến cho Kiều Kiều cảm thấy không còn sự lạnh nhạt như trong quán bar.

Văn phòng xác thực lớn đến kinh người. Kiều Kiều cũng rất tò mò đối với tầng cao nhất của cao ốc Cẩm Tú trong truyền thuyết, rồi lặng lẽ tặc lưỡi sau khi liếc nhanh mấy lần.

Ở Thịnh Kinh, những công ty mà Kiều Kiều đã từng làm việc đều có bối cảnh thâm hậu, nhưng văn phòng đỉnh của chóp như thế này thì là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

“Ngồi đi.”

Tô Bình Nam nhìn Kiều Kiều trước mặt, có chút buồn cười. Lúc này, nàng câu nệ hơn so với trong quán bar rất nhiều.

Đối với Kiều Kiều, Tô Bình Nam cũng đã tìm hiểu qua. Với năng lực của tập đoàn Cẩm Tú hiện nay, muốn điều tra một nữ nhân có bối cảnh bình thường như Kiều Kiều có thể nói là quá đơn giản.

Trong tài liệu của Kiều Kiều, ngoại trừ tấp nập ăn nhiều máng khác nhau, hở một chút là vung tay không làm, còn lại thì có thể nói là vô cùng đẹp.

Nhìn thấy Kiều Kiều đã ngồi xuống, Tô Bình Nam lên tiếng: “Ngươi còn nhớ lời mình nói ở quán bar chứ?”

“Nhớ.”

Giọng điệu Kiều Kiều có chút do dự. Thật ra, có nhiều câu nàng cũng không nhớ rõ, nhưng Tô Bình Nam như hai người khác nhau đã tạo cho nàng áp lực cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment