Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 518 - Chương 518: Nếu Đã Không Còn Thích Hợp, Vậy Thì Không Cần Lưu Lại

Chương 518: Nếu đã không còn thích hợp, vậy thì không cần lưu lại Chương 518: Nếu đã không còn thích hợp, vậy thì không cần lưu lại

“Vậy thì tốt.” Tô Bình Nam nói một câu dứt khoát: “Liên quan đến suy nghĩ và cách làm của ngươi đối với thị trường, ngươi đã nói rất rõ. Bây giờ chúng ta chỉ cần xác định hai vấn đề.”

Tô Bình Nam hoàn toàn không cho Kiều Kiều cơ hội lên tiếng nói chuyện, vẫn cường thế như mọi khi: “Lương một năm mười vạn. Nếu đạt được thị phần như ngươi đã nói, tiền thưởng dựa theo những gì đã quyết trong quán bar.”

Kiều Kiều không khỏi kinh ngạc.

Con số mười vạn ở thời đại này quả thật rất cao. Thịnh Kinh chưa chắc đã có thể trả được cho nàng một nửa. Nhưng đây không phải là điều khiến cho nàng phải kinh ngạc.

Nàng kinh ngạc chính là một câu cuối cùng của Tô Bình Nam.

“Tiền thưởng? Đã nói xong?”

Kiều Kiều đột nhiên muốn chết. Ký ức của nàng hoàn toàn trống rỗng về điều này.

“Thứ hai, làm việc ở tập đoàn Cẩm Tú, rất nhiều chuyện sẽ khác với công việc của ngươi lúc trước.”

Tô Bình Nam không cho Kiều Kiều quá nhiều thời gian để nhớ: “Có một số công việc cũng không đơn giản. Bởi vì góc độ của ngươi không giống góc độ của Cẩm Tú.”

Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà, dựa lưng vào thành ghế rộng lớn, giọng điệu ý vị thâm trường: “Đối với ta mà nói, có đôi khi kiếm tiền chỉ là cái tiếp theo, tạo ra một minh hữu kiên cố mới là mấu chốt.”

Kiều Kiều mờ mịt lắc đầu. Nàng là kiểu tinh anh xuất thân từ lĩnh vực kinh doanh thuần túy, tất nhiên nàng không thể hiểu được đường đi nước bước của một người tham vọng như Tô Bình Nam.

“Nhưng người thì luôn luôn dễ quên, có một số người trong thời gian ngắn quên đi sự khẳng khái của ta, coi đó là điều đương nhiên. Cho nên, ta cần một người kinh doanh thuần túy, giúp ta lấy lại một phần thị trường bằng những cách chính thức nhất.”

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nhưng bên trong lời nói lại ẩn chứa sự lãnh khốc khiến Kiều Kiều một lần nữa trở nên im lặng.

Kiều Kiều im lặng là bởi vì rất nhiều chuyện không giống như nàng đã đoán trước. Trước khi đến, Kiều Kiều đã có sẵn ứng đối trong đầu.

Mấy ngày trước, nàng chạy không ít thị trường, cũng có nghiên cứu về nguyên liệu đá và ổ cắm điện. Có nhiều thứ Kiều Kiều cảm thấy rất lạ, đó chính là rõ ràng tập đoàn Cẩm Tú có thể làm được nhưng lại không động vào, ngược lại giao cho người khác làm.

Cho đến bây giờ, Kiều Kiều mới hiểu được nguyên nhân chân chính.

Không ai có thể may mắn thành công.

Nhắc đến lịch sử kinh doanh của Tô Bình Nam, người nào ở Thiên Nam cũng phải dựng thẳng ngón tay cái.

Sau khi nghe xong, ban đầu Kiều Kiều có chút khinh thường, nhưng bây giờ nàng mới biết rõ, thì ra cái mà nàng cho rằng không hợp lý lại là do nam nhân này cố ý, trong đó ẩn chứa thâm ý khiến nàng nhịn không được phải nhìn thật sâu Tô Bình Nam vài lần.

“Cho nên, thu hồi lại những phần kinh doanh này là thủ đoạn chứ không phải mục đích.”

Phản ứng của Kiều Kiều rất nhạy cảm, khiến cho Tô Bình Nam cảm thấy vui vẻ.

Kiều Kiều nói tiếp: “Nếu không phải xuất phát từ góc độ kinh doanh, vậy thì sẽ là sư xuất nổi danh.”

“Nói tiếp đi.”

Ánh mắt Tô Bình Nam sáng lên. Nữ hài này không chỉ rất nhạy bén trong kinh doanh, mà còn có kinh nghiệm logic rất tốt, là một nhân tài.

“Nếu bởi vì bọn họ phản bội sự khẳng khái của Cẩm Tú.” Nói đến đây, Kiều Kiều có chút do dự.

Nàng vẫn chưa thích ứng được phương thức kinh doanh như vậy nhưng vẫn nói tiếp: “Vậy thì nhất định phải khiến cho tất cả mọi người lấy đó làm gương. Có như vậy, bọn họ mới có thể nhớ lâu.” Ánh mắt Kiều Kiều hiện lên sự mờ mịt. Nàng đang lấy làm lạ vì sao nàng lại nói ra những lời này? Chẳng lẽ thực chất sâu bên trong con người nàng ẩn chứa khuynh hướng bạo lực sao?

Sau khi tan việc, Kiều Quốc Chính cũng giống như ngày thường, ra chợ mua con cá, rồi thảnh thơi đi về nhà.

Khác với mẹ Kiều Kiều, đối với việc con gái từ Thịnh Kinh quay về Thiên Đô làm việc, thái độ của hắn luôn tích cực.

Kiều Quốc Chính cho rằng con gái mà, cần chi phải khổ cực như thế. Hắn xem như cũng có chút quen biết trong hệ thống ngân hàng. Chờ con gái lăn lộn đủ rồi, hắn lại đi chào hỏi mấy lão quản lý, để Kiều Kiều có được công việc ổn định.

“Ba.”

Giọng nói Kiều Kiều vang lên sau lưng Kiều Quốc Chính. Hắn mỉm cười quay đầu lại nhưng không nhìn thấy ai.

“Ở đây này.”

Cửa sổ một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu bên đường hạ xuống, Kiều Kiều thò đầu ra ngoài.

Ánh mắt Kiều Quốc Chính dừng lại ở biển số xe việt dã.

Ở Thiên Đô có một thông lệ, chỉ cần là xe việt dã có biển số xe màu đen, bình thường đều thuộc về một công ty, đó chính là tập đoàn Cẩm Tú.

“Xuống xe.”

Ngày thường, Kiều Quốc Chính lão luyện thành thục nghe không ít phong thanh về tập đoàn Cẩm Tú, đối với tập đoàn Cẩm Tú luôn kính nhi viễn chi. Bây giờ thấy con gái tùy ý ngồi trên xe của Tiểu Hồng Bào, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.

“Ngươi về trước đi.”

Kiều Kiều nghe lời bước xuống xe, sau đó nói với Trương Huy.

“Vâng, giám đốc Kiều.”

Trương Huy gật đầu, giọng điệu cung kính khiến Kiều Quốc Chính phải cau mày.

Trên ô tô, Kiều Quốc Chính trừng mắt với đứa con gái từ nhỏ đã độc lập của mình: “Về nhà nói cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra.”

...

Khi Kiều Quốc Chính nói chuyện với Kiều Kiều, có mấy chiếc xe Mercedes-Benz lao vút qua bọn hắn.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa ông ông trong không gian nhỏ hẹp.

Mộ Dung Thanh Thanh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thái độ hơi nghiêm túc. Lần này nàng quay về là vì chuyện lão Di Lặc về hưu.

Ở Tinh Điều quốc, lão Di Lặc đã khuyên Tô Bình Nam buông tha cho Kate, nhưng Tô Bình Nam cho rằng lão Di Lặc mềm lòng không phải là một dấu hiệu tốt.

Lão Di Lặc không thích hợp ẩn mình trong bóng tối. Vì thế, Tô Bình Nam yêu cầu Đỗ Cửu thông báo cho Mộ Dung Thanh Thanh một tiếng.

Cho lão Di Lặc về hưu, Cẩm Tú nuôi hắn đến già.

Nếu đã không còn thích hợp, vậy thì không cần lưu lại.

Bình Luận (0)
Comment