Trong định vị của Tô Bình Nam, khác với đám người Lục Viễn, Đỗ Cửu, Tằng Kinh Hải Đông Thanh chính là đao trong bóng tối của tập đoàn Cẩm Tú, rất nhiều chuyện không tiện mới có thể vận dụng bọn hắn.
Cho nên đối với những người này, với tính cách cẩn thận và kín đáo của Tô Bình Nam, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bọn hắn xuất hiện một sai lầm nào.
Một vấn đề nhỏ nhất, một tia lửa nhỏ nhất cũng có thể làm đốt cháy cả một thảo nguyên. Nếu bị kẻ có ý đồ bắt được, rất có thể sẽ bứt dây động rừng. Cẩm Tú đã trưởng thành không thể tiếp nhận được.
Tốc độ xe rất nhanh. Hai mươi phút sau, đội xe đã xuất hiện bên ngoài sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô Thiên Đô.
Trước đây, lão Di Lặc mắc rất nhiều chứng bệnh. Tô Bình Nam đối với người bên dưới cực kỳ hào phóng. Sau khi biết được thường xuyên tắm suối nước nóng sẽ có tác dụng tốt cho sức khỏe của lão Di Lặc, hắn liền thiết kế một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng làm nơi an dưỡng riêng biệt cho lão Di Lặc.
Trong thời gian này, người ở sơn trang suối nước nóng không nhiều. Lão Di Lặc đích thân ra đón.
Nhìn ra được thời gian vừa qua lão Di Lặc rất thư thái, gương mặt già nua hồng hào, cả người không còn vẻ mệt mỏi như trước.
“A thúc, hiệu quả không tệ.”
Mộ Dung Thanh Thanh thật sự rất vui: “Về sau, ngươi nhất định phải đến đây nhiều hơn.”
“Được.”
Lão Di Lặc gật đầu. Hắn là người rõ ràng nhất thay đổi trên người mình, lưng vận động quả thật dễ dàng hơn.
“Nha đầu, ngươi có việc gì sao?”
Xung quanh chỉ có hai người bọn họ, lão Di Lặc sử dụng xưng hô trước kia.
“Có việc.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn thấy trạng thái của lão Di Lặc, đột nhiên cảm thấy thật ra về hưu cũng là một việc tốt đối với a thúc.
“Ngươi cần ta làm gì?”
Vẻ mặt vốn đang tươi cười của lão Di Lặc lập tức trở nên nghiêm túc.
“A thúc, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn lão Di Lặc ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, mỉm cười nói: “Đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau.”
Thức ăn rất đơn giản, ngoại trừ rượu, Mộ Dung Thanh Thanh không yêu cầu sơn trang chuẩn bị theo cấp bậc của nàng mà là căn cứ vào khẩu vị của lão Di Lặc chọn những món ăn vừa phải.
“Thúc, Tô tổng sẽ sắp xếp một chức vụ nhàn hạ cho ngươi ở siwn trang suối nước nóng. Thứ nhất, ngươi sẽ không cảm thấy nhàm chán. Thứ hai, đối với cơ thể của ngươi cũng có chỗ tốt.”
Uống với lão Di Lặc ba ly, Mộ Dung Thanh Thanh lên tiếng.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lão Di Lặc nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Thanh: “Ngươi đặc biệt quay về chính là muốn nói cho ta biết quyết định này?”
“Vâng.”
Mộ Dung Thanh Thanh mặc chiếc áo xanh, ánh mắt sáng dọa người: “Thúc, ngươi mềm lòng, ngươi có biết điều này đại diện cho điều gì không?”
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
“Đây là ý của Tô tổng?”
Lưng lão Di Lặc bỗng nhiên cụp xuống, ánh mắt sắc bén cũng trở nên đục ngầu.
“Đúng, đồng thời cũng là ý của ta.”
Mộ Dung Thanh Thanh đáp.
“Không có Hải Đông Thanh, cũng không có Phật Di Lặc.”
Lão Di Lặc đặt đũa xuống, chắp tay sau lưng giống như một lão nông bước ra ngoài, cái hộp chưa từng rời khỏi người đặt lên trên bàn.
Lão Di Lặc từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
...
Nhìn theo bóng lưng đột nhiên còng xuống của lão Di Lặc, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Mộ Dung Thanh Thanh không khỏi dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Nàng không nói thêm câu nào.
Người chết lưu danh, hổ chết để da. Khi lão Di Lặc nói trên đời không có Hải Đông Thanh cũng không có Phật Di Lặc, Mộ Dung Thanh Thanh biết lão nhân nhìn nàng lớn lên đã hoàn toàn chết tâm.
Hắn từ bỏ danh tự duy nhất được người ta biết của mình.
Mệnh của lão Di Lặc cứng nhất. Hắn là một trong những lão nhân của Hải Đông Thanh.
Thời gian trôi qua, thế hệ thanh niên của Hải Đông Thanh không biết tên thật của lão Di lặc. Ngay cả Mộ Dung Thanh Thanh cũng chỉ nhớ mang máng hình như lão Di Lặc họ Lưu mà thôi.
…
Nhà ga Thiên Đô.
Trước cửa nhà ga đông nghìn nghịt, ồn ào vội vã. Hành khách với đủ loại biểu hiện khác nhau trước khi xuất phát xen lẫn cùng với tiếng rao hàng, tạo thành một nơi sinh cơ bừng bừng.
Lão Di Lặc ngồi một mình trên băng ghế dài bên trong phòng chờ, miệng ngậm tẩu thuốc đã lâu không dùng, chẳng khác nào một lão nông dân. Một vài nữ nhân ôm trẻ con dùng ánh mắt chán ghét trừng lão Di Lặc vài lần, không thích mùi thuốc lá gay mũi của hắn.
Lão Di Lặc cũng nhận ra hàm nghĩa của những ánh mắt đó. Hắn hếch mũi, nở nụ cười thật thà, sau đó dùng đế giày dập tắt điếu thuốc.
Sự kiêu ngạo đã khiến lão Di Lặc quyết định từ chối hậu đãi về hưu mà tập đoàn Cẩm Tú sắp xếp, đồng thời từ chối lời đề nghị về quê hương Hải Châu dưỡng lão của đám người Mộ Dung Thanh Thanh. Lão nhân quật cường lặng yên một mình rời đi.
Đúng, bây giờ hắn không còn là Phật Di Lặc nữa, cũng không còn là người quản lý chuyện bên ngoài của tập đoàn Cẩm Tú. Hắn chỉ là Lưu Tam Cẩu.
Chỉ là một lão nhân sinh ra ở một thị trấn nhỏ, lang thang liều mạng bên ngoài hơn năm mươi năm, hiện tại đang đi đến giai đoạn sau cùng của sinh mệnh.
Lá rụng về cội.
Lưu Tam Cẩu không còn nhớ quát sự huy hoàng của tập đoàn Cẩm Tú, quên đi Hải Đông Thanh đẫm máu. Bây giờ, trong đầu hắn chỉ còn lại mong muốn trở về nơi đã dưỡng dục ra mình.
Thị trấn nhỏ Ngạch Nhân ở dãy núi Kỳ Liên.
Ngạch Nhân là tiếng Mông Cổ.
Phiên dịch ra tiếng Hán chính là bãi cát sa mạc đẹp nhất.
Rất nhiều năm không trở về, hiện tại Ngạch Nhân vẫn được gọi là Ngạch Nhân.
Lưu Tam Cẩu biết cách để quay về. Bắt xe lửa ba mươi tám tiếng đến Thịnh Kinh, từ Thịnh Kinh đi bốn mươi tiếng đến Thanh thành, sau đó từ Thanh thành ngồi mười sáu tiếng đến Sát Cáp Nhĩ. Cuối cùng, từ bến xe mỗi ngày một chuyến xe bus buổi trưa chạy thẳng về Ngạch Nhân.