Loa trong phòng chờ vang lên, người ngồi cùng băng ghế chờ với Lưu Tam Cẩu đứng dậy, vội vàng chạy về nơi khởi hành. Lão Di Lặc không nhanh không chậm ngồi xuống ghế, lại nhắm mắt.
Chuyến tàu của hắn còn cách bốn mươi phút nữa. Hắn xác thực đã già. Mấy ngày không nghỉ ngơi đầy đủ khiến cho lưng của hắn đau dữ dội.
Tiếng người trong phòng chờ huyên náo. Suy nghĩ của lão Di Lặc bắt đầu trôi về phía xa.
Người Hán ở Sát Cáp Nhĩ rất nhiều. Lưu Tam Cẩu chính là một thành viên trong đó.
Từ khi tổ tông của hắn di chuyển đến phía Tây để lập nghiệp cho đến thế hệ Lưu Tam Cẩu, hắn đã hoàn toàn thuộc về Ngạch Nhân.
Hắn rời khỏi Ngạch Nhân cũng đã bốn năm chục năm. Năm đó, Lưu Tam Cẩu vừa tròn mười tám tuổi.
Mười tám tuổi, hắn cực kỳ khỏe mạnh, sống lưng thẳng tắp, cánh tay thô, không hề có dáng vẻ gầy gò của đám trẻ hiện tại.
Khi đó, hắn buộc vạt áo giống như hán tử Mông Cổ, ngực để trần, uống từng ngụm rượu cay lớn, nói thổ ngữ Sát Cáp Nhĩ. Nếu không nhờ cái tên Lưu Tam Cẩu, tất cả mọi người còn cho rằng hắn là một hán tử Mông Cổ chính cống.
Ba mẹ của Lưu Tam Cẩu lần lượt qua đời vào năm hắn mười lăm tuổi, để lại cho hắn một căn nhà cùng với bốn khoản nợ.
Những năm không có ba mẹ, Lưu Tam Cẩu cũng không để bản thân mình gầy yếu. Hắn dựa vào thân thủ và bản năng thợ săn trời sinh của mình đi săn dê vàng, vừa nuôi sống bản thân vừa kiện cường cơ thể.
Hắn dùng ba năm chẳng những trả hết tiền nợ, còn để dành được hai đồng bạc tiết kiệm. Nên biết rằng, thời đó tiền giấy một ngày một giá, chỉ có đồng bạc mới là đồng tiền mạnh nhất.
“Đoàn tàu đến Thượng Hải chuẩn bị vào trạm.”
Tiếng loa rõ to đánh thức Lưu Tam Cẩu từ trong hồi ức. Nhìn đồng hồ trên cổ tay, lão Di Lặc đổi một tư thế khác cho lưng dễ chịu.
“Nếu không gặp được đại đương gia, đoán chừng mình sẽ tiết kiệm thêm mấy năm, sau đó lấy một bà vợ sống hết đời ở Ngạch Nhân. Bây giờ có khi mình đã có con cháu đầy đàn rồi."
Lão Di Lặc lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nghĩ đến một cuộc sống khác.
…
“Này hán tử kia.”
Một giọng nói mang khẩu âm nơi khác đã gọi Lưu Tam Cẩu lại khi hắn đang đi dạo trong chợ bán dê vàng.
Lưu Tam Cẩu ngừng bước, thuận theo tiếng gọi ngừng lại. Một nam nhân trung niên mặt chữ quốc, đội mũ lông chồn, khoác áo da thường gặp ở nơi khác đang vẫy tay với hắn.
“Còn sống?”
Nam nhân trung niên lật mí mắt con dê vàng, giọng nói hơi kinh ngạc, rồi lại nhìn cánh tay tráng kiện của Lưu Tam Cẩu, ánh mắt mang theo sự thưởng thức.
“Cần phải kiên nhẫn lắm mới bắt sống được nó. Ngươi ngồi chờ mất bao lâu?”
Nam nhân trung niên cũng là người trong nghề, biết muốn bắt sống dê vàng chỉ có thể bắt khi nó đang mắc tiểu vào buổi sáng, bởi vì chỉ vào lúc đó, tinh linh thảo nguyên này mới không chạy được bao xa, nhưng muốn nắm bắt được thời cơ như vậy rất khó.
“Ròng rã một đêm.”
Lưu Tam Cẩu run rẩy nói: “Ông chủ, hương vị của máu dê sống không bị hỏng, da cũng không bị thương.”
Ánh mắt nam nhân trung niên nhìn một bên mặt bị đóng băng của Lưu Tam Cẩu, mỉm cười, sau đó cực kỳ hào phóng ném một đồng bạc cho hắn: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nét tang thương trên gương mặt Lưu Tam Cẩu không giấu diếm được nam nhân trung niên. Hắn nhìn ra được tuổi tác của cậu thanh niên mạnh mẽ này hẳn không lớn lắm.
“Mười tám.”
Lưu Tam Cẩu mừng rỡ như điên, luống cuống tiếp nhận đồng bạc, thành thật trả lời.
“Ngươi có muốn thay đổi cuộc sống khác không?”
Nam nhân trung niên nhìn Lưu Tam Cẩu, ánh mắt không che giấu được sự thưởng thức.
Là thợ săn giỏi nhất Bạch Sơn, là thủ lĩnh của Hải Đông Thanh, Cao Minh Sơn biết được chàng thanh niên kia chính là một khối ngọc thô.
“Thay đổi cuộc sống?”
Lưu Tam Cẩu nghi hoặc, bên trong ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Ngày đó, Ngạch Nhân phát sinh một chuyện lớn và một chuyện nhỏ.
Chuyện lớn là Bố Nhân đại lão gia bị người ta dùng súng bắn nát đầu. Việc nhỏ là cậu thiếu niên tên Lưu Tam Cẩu bỗng nhiên biến mất khỏi Ngạch Nhân.
Không ai biết hắn đã đi đâu.
…
“Đoàn tàu đến Thịnh Kinh chuẩn bị tiến vào sân ga. Hành khách đi Thịnh Khinh chuẩn bị lên tàu.”
Lão Di Lặc đứng dậy, dập tắt điếu thuốc. Khi quay người, hắn không khỏi ngẩn ra.
Tô Bình Nam mặc một bộ tây trang màu đen đứng ngoài phòng chờ, lẳng lặng nhìn hắn. Đám người Lục Viễn, Đỗ Cửu, Mộ Dung Thanh Thanh nghiêm túc đứng sau lưng Tô Bình Nam.
“Ngươi muốn đi, ta hiểu.”
Tô Bình Nam khom người: “Hôm nay ta tiễn Di Lặc gia lên tàu.”
Nhất thời, toàn bộ đám tam giáo cửu lưu đều ngây ra như phỗng.
...
Nào có ai đi ở bờ sông mà không ướt giày. Kiếm cơm ở nhà ga, đám tam giáo cửu lưu xuất hiện hết tốp này đến tốp khác, nhưng cờ đại vương cắm đầu tường xưa nay chưa từng đổi qua.
Tập đoàn Cẩm Tú không quan tâm đám người đó phát tài như thế nào, tiền đề chính là nghe lời. Điều này dần dần đã trở thành quy củ bất thành văn ở Thiên Nam và Hải Châu.
Cho nên, khi nhiều cao tầng tập đoàn Cẩm Tú xuất hiện ở nhà ga, đám tam giáo cửu lưu trà trộn ở đây không khỏi sợ ngây người.
Hiện tại, Khoái Thủ lão Thất nghiễm nhiên trở thành Tọa Địa Hổ lớn nhất ở nhà ga. Sau khi biết được tin tức, lão Thất vội vàng dùng tốc độ đủ để cho rất nhiều kiện tướng điền kinh phải xấu hổ chạy đến.
Khi thế lực tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng lớn, Khoái Thủ lão Thất muốn gặp mặt Lục Viễn còn khó, huống chi là Tô Bình Nam.
Lão Thất vốn ngang ngược càn rỡ nay cúi mình khom lưng như biến thành người khác. Sau khi biết được chuyện không liên quan đến mình, Khoái Thủ lão Thất mới thở phào nhẹ nhõm.