Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 521 - Chương 521: Tiễn Quân Trăm Dặm

Chương 521: Tiễn quân trăm dặm Chương 521: Tiễn quân trăm dặm

Người đầu tiên phát hiện lão Di Lặc lặng lẽ rời đi chính là Mộ Dung Thanh Thanh.

Mặc dù Mộ Dung Thanh Thanh cường hoành, tàn nhẫn, nhưng tình cảm đối với lão Di Lặc cực sâu. Thái độ im lặng của lão Di Lặc lập tức khiến cho Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy không thích hợp, cho nên nàng mới là người đầu tiên phát hiện lão Di Lặc rời đi.

Tin tức truyền đến tai Tô Bình Nam, Tô Bình Nam nhìn Mộ Dung Thanh Thanh có chút vội vàng, liền nói một câu.

“Người muốn đi, ngươi giữ không được đâu.”

“Vì sao?”

Mộ Dung Thanh Thanh hỏi lại: “Hắn không còn bất kỳ nơi nào để đi.”

“Bởi vì kiêu ngạo.”

Tô Bình Nam bình tĩnh nói: “Từ xưa anh hùng cũng giống như mỹ nhân, không chịu được chính là tuổi xế chiều đầu bạc. Lão Di Lặc có sự kiêu ngạo của mình. Hắn lựa chọn lặng yên rời đi, đơn giản chính là không muốn mọi người nhìn thấy hắn đã già.”

Mộ Dung Thanh Thanh im lặng.

Nàng kiêu ngạo còn hơn cả lão Di Lặc. Nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ làm thế nào?

Nàng sẽ cho ra đáp án giống lão Di Lặc.

Tô Bình Nam cũng có cảm xúc rất sâu sắc.

Điện thoại vang lên.

“Lão Di Lặc mua vé tàu đến Thịnh Kinh, cách tàu rời ga còn hai mươi lăm phút nữa.”

Ừm một tiếng, Tô Bình Nam cúp điện thoại, thuật lại nội dung vừa nghe được cho Mộ Dung Thanh Thanh.

“Hắn đến Thịnh Kinh làm gì nhỉ?”

Mộ Dung Thanh Thanh cau mày nói.

“Điều này không quan trọng.”

Thực chất, hắn cũng có sự kiêu ngạo giống như Mộ Dung Thanh Thanh. Cho nên, hắn và Mộ Dung Thanh Thanh đều hiểu được sự lựa chọn của lão Di Lặc.

Tô Bình Nam đứng dậy, nói tiếp: “Tiền là dũng khí của anh hùng. Anh hùng có thể có tuổi già nhưng không thể không có dũng khí. Lão Di Lặc có đi cũng phải để cho hắn nở mày nở mặt mà đi.”

Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu.

Bên trong phòng chờ nhà ga cũng có bảy tám kẻ có ý đồ bất chính, nhưng không một ai đánh chủ ý lên lão Di Lặc.

Không phải bọn hắn nhận ra lão nông này là ai, mà là lão Di Lặc nhìn qua không có gì béo bở. Cho nên, khi Tô Bình Nam khom người trước mặt lão Di Lặc, bọn hắn mới biết người có bộ dạng lão nông kia là một người có lai lịch.

Tiếng bàn tán nổi lên bốn phía, ngay cả rất nhiều người chuẩn bị rời đi cũng phải ném ánh mắt tò mò lên người đám người Tô Bình Nam. Cao tầng Cẩm Tú, người nào mà không phải hạng người kiệt ngạo cường thế, làm gì có chuyện quan tâm ánh mắt xung quanh chứ.

Đi đến trước mặt lão Di Lặc, Tô Bình Nam nói: “Di Lặc gia muốn đi cũng được, ta không ngăn cản ngươi.”

Lão Di Lặc gật đầu.

Tô Bình Nam nghiêm túc nói tiếp: “Hôm nay Cẩm Tú sẽ tiễn Di Lạc gia trăm dặm đường.”

Nghe Tô Bình Nam nói, gương mặt tang thương của Lưu Tam Cẩu hiện lên vẻ ngoài ý muốn và kích động.

“Quá nặng rồi, lão hán không chịu nổi.”

Lão Di Lặc trả lời rất nghiêm túc.

Nhìn hai người nói chuyện, những người còn lại của Cẩm Tú, bao gồm Mộ Dung Thanh Thanh đều cảm thấy khó hiểu.

Thật ra lão Di Lặc cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn cũng không ngờ Tô Bình Nam lại nhớ kỹ lễ giang hồ này.

Tô Bình Nam muốn tiễn quân trăm dặm.

Tiễn quân trăm dặm, ý trong trăm có một.

Lễ tiết giang hồ long trọng nhất không ai qua được chính là ngàn dặm nghênh long đầu, trăm dặm tiễn đại tướng.

Tô Bình Nam có thể làm như vậy với hắn, khiến lão Di Lặc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đối với Tô Bình Nam, cảm nhận của lão Di Lặc vẫn rất phức tạp. Hắn cho rằng Tô Bình Nam chính là một kiêu hùng chính cống.

Tô Bình Nam làm việc đủ hung ác, lão Di Lặc vốn gặp nhiều huyết tinh cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng tầm nhìn lâu dài trác tuyệt cùng dã tâm lớn của Tô Bình Nam, hắn lại cảm thấy hiếm có trên đời.

Tuy Tô Bình Nam còn trẻ nhưng lại rất thành thục lão luyện, thủ đoạn cao minh, tâm tư kín đáo, bố cục một vòng tiếp một vòng, giết người trong vô hình. Điều này khiến cho lão nhân cả một đời lăn lộn giang hồ phải rét run trong lòng.

Khi Mộ Dung Thanh Thanh nói ra câu muốn hắn an hưởng tuổi già, lão Di Lặc lập tức hiểu ra đây chính là ý của Tô Bình Nam.

Vì thế, hắn từ bỏ rất dứt khoát.

Thứ nhất, không có giang hồ, mọi người muốn lăn lộn một tiền đồ tốt sẽ không dễ dàng. Bất kệ lão Di Lặc nhìn nhận Tô Bình Nam như thế nào, hắn cũng phải thừa nhận một điều, người này cư xử với bên dưới đủ tốt, đáng để bán mạng.

Thứ hai, lão Di Lặc đang sợ.

Hắn không sợ cho mình, mà là sợ bởi vì mình từ chối sẽ khiến cho nam nhân trẻ tuổi này sinh ra suy nghĩ khác với đám người Mộ Dung.

Đối với những thủ đoạn im ắng của đối phương, lão Di Lặc không cho rằng đám người Mộ Dung có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Cuối cùng, cuộc đời của Lưu Tam Cẩu chính là đao.

Đao không còn sắc bén, chủ nhân tất nhiên sẽ đổi đao. Đó là đạo lý hiển nhiên.

Nhưng Tô Bình Nam cố ý chạy đến như vậy, khiến cho khúc mắc sau cùng của lão Di Lặc tan thành mây khói.

Loa trong phòng chờ lại vang lên lần nữa.

“Di Lặc gia, mời.”

Tô Bình Nam lui lại nửa bước, làm ra tư thế mời lão Di Lặc.

Mục đích Tô Bình Nam đưa tiễn lão Di Lặc cũng không phức tạp như hắn đã nghĩ, càng nhiều hơn chính là thưởng thức hắn tuổi xế chiều nhưng vẫn kiêu ngạo, đồng thời gửi lời chào kết thúc cuộc đời giang hồ của hắn.

Nên làm thì sẽ làm, cho nên Tô Bình Nam mới gióng trống giương cờ đến đây.

“Vậy ta đi trước?”

Lão Di Lặc do dự hỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy nở mày nở mặt. Đoạn đường cuối cùng hắn vẫn vinh quang như thế.

“Di Lặc gia, mời.”

Một câu tương tự, Tô Bình Nam không chút do dự lặp lại lần nữa.

“Được.”

Lưu Tam Cẩu nhanh chân tiến lên, không còn chần chừ.

Bình Luận (0)
Comment