Từ hôm nay về sau, có thể trong một khoảng thời gian dài, tam giáo cửu lưu Thiên Đô đều tò mò một chuyện, lão nhân lợi hại kia rốt cuộc là ai?
Rất nhiều người đều không quên được cảnh tượng hôm đó.
Dưới ánh mặt trời, lão nhân ăn mặc như lão nông nhanh chân tiến lên, Tiểu Hồng Bào Cẩm Tú không ai bì nổi cam tâm tình nguyện đi sau nửa bước chân theo sát đằng sau. Những sát thần như Lục Viễn, Đỗ Cửu thái độ cung kính đi theo.
Sau đó, theo lời của nhân viên điều khiển chuyến tàu, đám người Tiểu Hồng Bào đã có mặt tại trạm dừng tiếp theo.
Cách nhà ga Thiên Đô năm mươi cây số, không nhiều không ít vừa đúng một trăm dặm.
Ta là Triệu Phong Nhuệ, nam, 30 tuổi, là một nhân viên tàu hỏa có ngoại hình và gia cảnh hết sức bình thường. Ta làm công việc này đã tám năm rồi.
Sau khi đi làm, ta làm việc rất chăm chỉ, cố gắng, cẩn thận. Việc gì cực khổ mệt mỏi ta đều giành làm, nhưng dường như chuyện tốt không bao giờ đến lượt ta.
Vì vậy qua tám năm, nhân viên cùng lứa với ta đã lên chức trưởng tàu, chỉ có ta vẫn là một nhân viên tàu hỏa bình thường.
Từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình sẽ vì lần thay ca ngày hôm ấy mà thay đổi.
Ngày ấy trưởng tàu tìm ta đòi một tấm vé nội bộ duy nhất của ta.
Ta là nhân viên tàu hỏa có thâm niên đã làm tám năm nên có một vé giường mềm nội bộ, đây cũng là một trong số phúc lợi ngầm ít ỏi của ta trong chuyến đi.
Nhưng lần này trưởng tàu không trả tiền cho ta, mà vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và nịnh nọt. Không lâu sau, từ những lời bàn tán của đồng nghiệp, ta đã biết vé tàu của mình rơi vào tay ai.
Tô Bình Nam lên chuyến tàu lần này.
Lúc đó ta vẫn còn là một người chất phác, rất nhiều chuyện trong xã hội ta chỉ biết nửa vời, nhưng ta biết người này bởi vì có quá nhiều lời đồn về hắn.
Đây là lời mở đầu trong một cuốn tự truyện của Triệu Phong Nhuệ - người được ca tụng là thần may mắn trong ngành công nghiệp cờ bạc.
…
"Cảm ơn."
Mộ Dung Thanh Thanh biết đây là lễ nghi lớn nhất đối với lão Di Lặc, nàng cảm ơn hết sức chân thành.
"Gây thêm phiền phức cho ngươi rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh biết hiện giờ tập đoàn Cẩm Tú cây to đón gió. Do xuất thân cho nên dù Tô Bình Nam làm gì cũng có rất nhiều người cho rằng gốc gác của Cẩm Tú không sạch sẽ.
Gốc gác không sạch sẽ, mà miếng thịt Cẩm Tú này lại đủ lớn, khó tránh khỏi sẽ có vài con thao thiết thòm thèm.
Tuy nhiên, tập đoàn Cẩm Tú làm việc cẩn thận, mạng lưới quan hệ cũng càng ngày càng rộng, người cầm lái Tô Bình Nam nổi tiếng tàn nhẫn liều mạng, cho nên đám sói kia mới e dè không dám làm bừa.
Chính vì thế, mọi hành động của Tô Bình Nam đều bị rất nhiều kẻ có lòng riêng phóng đại vô số lần. Hôm nay Cẩm Tú gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên lão Di Lặc sẽ bị những người này để mắt. Khổ nỗi lão Di Lặc kiêu ngạo lựa chọn rời khỏi Cẩm Tú, tầm khống chế của Cẩm Tú không mạnh như trước.
"Nghĩ nhiều rồi."
Tô Bình Nam xua tay tỏ ý không sao hết.
Một là lão Di Lặc không biết nhiều chuyện, hơn nữa đến cuối cùng lão Di Lặc kiêu ngạo từ bỏ tất cả khiến Tô Bình Nam kiệt ngạo cực kỳ tán thưởng.
Tô Bình Nam cảm thấy ngay cả việc tiễn một người mà cũng phải nhìn trước ngó sau, thì hắn liều mạng tạo ra chuỗi lợi nhuận và đế quốc Cẩm Tú còn có ý nghĩa gì?
"Đừng lo, nếu bây giờ thật sự có kẻ nào nảy sinh ý tưởng gì đó, ha ha..."
Tô Bình Nam nhướng mày, ánh mắt bễ nghễ ngông cuồng: "Bọn hắn làm gì được ta nào?"
Tô Bình Nam thốt ra bốn chữ "làm gì được ta" một cách tùy ý và ngông cuồng, vậy mà những người trong phòng VIP đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Tàu hỏa mấy người Tô Bình Nam ngồi là con tàu duy nhất có giường mềm. Không chỉ phòng VIP có giường mềm, mà hình như mấy chiếc giường đặt ở bên ngoài cũng bị trưởng tàu chuyển cho đoàn người Tô Bình Nam.
Trưởng tàu Trương Lỗi của chuyến tàu chạy từ Thiên Đô đến Thịnh Kinh là một người khéo léo. Sau khi biết Tô Bình Nam sẽ lên tàu, hắn lập tức sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cho Tô Bình Nam.
Hắn làm như vậy, một là vì Tô Bình Nam nổi tiếng như cồn, hắn muốn kết giao tình, hai là vì danh tiếng của tập đoàn Cẩm Tú trong hệ thống đường sắt.
Các trưởng tàu chở hàng cho tập đoàn Cẩm Tú ở Ô thành đều giàu chảy mỡ. Về sau Cẩm Tú có quyền xuất khẩu thì tự vận chuyển hàng hóa, nhưng vẫn để lại con đường kiếm tiền ở ngành đường sắt cho những người này. Hễ nhắc tới Cẩm Tú, các trưởng tàu trong hệ thống đường sắt Thiên Nam đều giơ ngón tay cái.
Mặc dù là buổi sáng nhưng Trương Lỗi vẫn bảo toa ăn chuẩn bị cơm nước rồi đích thân mang đến phòng VIP, còn cố ý mời rượu Tô Bình Nam rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, vẻ mặt Trương Lỗi tràn đầy hưng phấn.
Hắn biết lần này mình kiếm bộn rồi.
Thời đại này có rất nhiều tam giáo cửu lưu kiếm cơm trên tàu hỏa, đủ chuyện kéo đến ảnh hưởng nhất định tới con đường thăng tiến của hắn.
Có giao tình uống rượu với Tô Bình Nam thì những người kia sẽ tém lại, hơn nữa mình biết đối nhân xử thế, chưa chắc không lấy được bằng khen danh dự.
"Thế nào?"
Phó trưởng tàu Lý Quyên tò mò hỏi: "Có phải hắn thật sự ác dọa người không?"
Trương Lỗi trợn mắt trừng đồng nghiệp, sau đó liếc nhìn phòng VIP rồi mới lắc đầu đáp: "Không ác, là một người rất hòa nhã, có điều khí thế quá mạnh khiến ta bất giác căng thẳng."
Hai người thấp giọng cười nói vài câu rồi mới điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra dáng vẻ uy nghiêm, bắt đầu công việc kiểm tra vé xe mỗi toa.