Tô Bình Nam một mình ra khỏi phòng VIP, xua tay từ chối đám Lục Viễn đi theo.
Kiếp trước hắn cũng từng kiếm cơm trên tàu hỏa, cảm giác quen thuộc này khiến hắn muốn đi dạo một lát, đồng thời để lại thời gian cho Mộ Dung Thanh Thanh và lão Di Lặc trò chuyện.
Nhìn lão Di Lặc, anh biết đây là lần cuối cùng hai bên gặp nhau.
Trong mắt lão Di Lặc đã không còn thần thái.
Một mãnh hổ tự do tự tại giữa núi rừng chết ở một nơi không ai biết, cũng giống như lão nhân này sẽ tìm một nơi hắn muốn chôn cất rồi lặng lẽ qua đời.
Ai rồi cũng sẽ chết, Tô Bình Nam hắn cũng không ngoại lệ, cho nên hắn muốn cả đời không bao giờ cúi đầu, trong lòng không có nuối tiếc.
Sau này ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, Tô Bình Nam hi vọng cho dù mình không thể uy chấn thiên hạ thì ít nhất cũng không thẹn với lương tâm.
Hắn mở cửa toa bên cạnh, toa tàu toàn ghế cứng trước mắt khiến ánh mắt hắn ngậm cười.
Cảnh tượng rất quen thuộc.
Tiếng rao hàng, khẩu âm khắp trời nam biển bắc và các hành khách ăn mặc khác nhau khiến Tô Bình Nam hơi ngẩn ngơ.
Mọi người trong toa tàu đang bận việc của mình, không chú ý tới nam nhân mặc vest đen đứng ở cuối toa này.
Một ván bài hết sức bình thường hấp dẫn ánh mắt của Tô Bình Nam. Ván bài rất bình thường, hai bên chỉ chơi giải trí chứ không có kỹ xảo gì, nhưng một người mặc đồng phục trên tàu ngồi đánh bài đã thu hút sự chú ý của Tô Bình Nam.
Người này rất may mắn.
Tô Bình Nam đứng xa ba mét nghiêm túc xem sáu ván bài. Người này thắng sáu ván, hơn nữa ván nào cũng thắng dễ như bỡn, đối thủ không có sức chống trả.
Nghe mấy người phàn nàn, Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên, hình như người này chưa từng thua.
Tô Bình Nam nổi hứng thú, đi đến xem tiếp.
Ván thứ bảy, ván thứ tám...
Người được gọi là Triệu Thần Bài này vẫn chơi bài tốt lạ thường, hơn nữa Tô Bình Nam tinh mắt không hề phát hiện thấy người này có bất kỳ vấn đề gì.
Triệu Phong Nhuệ chán quá, tiện tay đánh bừa, chẳng thèm nhấc mí mắt. Bởi vì hắn biết bất kể mình đánh quân gì cũng không thua.
Đây là đặc điểm kỳ lạ nhất trên người hắn.
Từ khi chào đời, bất kể hắn chơi cái gì, dù là bài tây, mạt chược, vận may của hắn đều tốt thần kỳ. Nhưng chỉ cần động đến tiền bạc là hắn lập tức thua te tua. Vận khí nghịch thiên này khiến hắn trở thành vật thí nghiệm của rất nhiều người.
Ván thứ chín không có gì bất ngờ, hắn lại thắng.
"Không chơi nữa."
Mấy người còn lại cũng hết hứng đánh bài. Bọn hắn là người thuộc bộ phận vận chuyển hàng hóa, nghe truyền kỳ về Triệu Phong Nhuệ nên cố ý đến thử, kết quả khỏi cần nói cũng biết.
"Thật kỳ lạ!"
Mấy người dọn bài, một giọng nói vang lên: "Khoan đã, ta muốn chơi một ván."
Triệu Phong Nhuệ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Bình Nam mặc vest đen chỉ vào mình, mặt không cảm xúc: "Ta và ngươi, chúng ta chơi riêng một ván."
Lúc nãy mấy người chơi quá chăm chú, bây giờ Triệu Phong Nhuệ lập tức nhận ra người trẻ tuổi với gương mặt vô cảm này là ai, lập tức thận trọng đứng lên.
"Tô... Tô tổng."
Tô Bình Nam xua tay ý bảo đối phương đừng căng thẳng, sau đó nhận một bộ tú lơ khơ người khác đưa cho: "Cần cược không?"
Triệu Phong Nhuệ là người hiền lành, bị khí thế của Tô Bình Nam áp chế, căng thẳng đến nỗi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Đùa gì thế!
Ai cũng tò mò Tô Bình Nam có bao nhiêu tiền, tuy không biết cụ thể nhưng chắc chắn đó là con số lớn kinh người.
Người ta bỏ ra tí xíu cũng đủ cho mình sống cả đời, hơn nữa vận khí kỳ lạ cược tiền sẽ thua khiến Triệu Phong Nhuệ nào dám chơi cược.
Thua người ta cũng không sao, nhưng hắn muốn nhảy tàu rồi đây này.
Thấy Triệu Phong Nhuệ từ chối, Tô Bình Nam mỉm cười lên tiếng: "Vậy thì không chơi."
Hắn cũng không thích cá cược, nhắc đến tiền cược là vì sợ người này từ chối. Đối phương không muốn, đương nhiên hắn sẽ không miễn cưỡng.
Tô Bình Nam bắt đầu xáo bài. Lúc hắn xáo bài, mấy người bên cạnh bắt đầu mồm năm miệng mười nói về vận khí kỳ lạ của Triệu Phong Nhuệ. Tô Bình Nam nghe xong cũng cảm thấy khó tin.
"Chơi cái gì?"
Tô Bình Nam đã xáo bài xong.
Hắn biết chơi mấy kiểu, đều là vô tình học được lúc lăn lộn giang hồ ở thời không kia. Xáo bài xong hắn đặt lên bàn.
"Gì cũng được."
Triệu Phong Nhuệ căng thẳng nuốt nước bọt. Hắn không biết tại sao một nhân vật lớn như Tô Bình Nam lại tìm mình chơi bài. Hắn chơi gì cũng được, dù sao từ trước đến giờ hắn toàn dựa vào vận may.
"Được."
Tô Bình Nam bắt đầu chia bài, hắn muốn nhìn xem nam nhân tên Triệu Phong Nhuệ này có thật sự kỳ lạ như lời đồn hay không.
Ván thứ nhất, Tô Bình Nam thua.
Ván thứ hai, kết quả vẫn thế.
Hắn liên tục đổi ba kiểu chơi, hai người chơi năm ván, Tô Bình Nam không thắng ván nào.
"Thú vị đấy."
Tô Bình Nam thật sự kinh ngạc, hắn nhìn ra đối phương không tính bài, trình độ rất bình thường. Mình thua đối phương hoàn toàn là vì bài của đối phương quá khó phá giải.
"Hay là thôi nhé Tô tổng?"
Sau khi thắng liên tiếp năm ván, Triệu Phong Nhuệ lo lắng bất an, rất sợ Tô Bình Nam thẹn quá hoá giận.
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười lắc đầu, xáo bài xong liền ra hiệu cho Triệu Phong Nhuệ rút trước: "Xem quân của ai lớn hơn."
Lần này Tô Bình Nam ăn gian, hắn xáo quân Át Bích lớn nhất đến lá thứ chín, bởi vì hắn muốn xem có người may mắn đến vậy thật không. Có lẽ là do giọng điệu và vẻ mặt của Tô Bình Nam quá nghiêm túc, Triệu Phong Nhuệ càng căng thẳng hơn.
Tay run rẩy, Triệu Phong Nhuệ không đắn đo gì hết, rút bừa một lá. Tô Bình Nam không đợi hắn lật lên mà xua tay nói: "Được rồi."
Hắn gật đầu với mấy người Triệu Phong Nhuệ rồi đứng dậy, nhìn nhân viên đường sắt hết sức bình thường này bằng ánh mắt sâu xa, cảm thấy người này thật sự kỳ lạ.
Không cần lật bài, bởi vì Tô Bình Nam thấy rõ lá bài Triệu Phong Nhuệ rút bừa kia chính là lá bài thứ chín trong tay hắn, cũng chính là quân Át Bích hắn cố ý để lại cho mình.
Vì vậy hắn thua rồi.