Tô Bình Nam đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ để lại mấy người trố mắt nhìn nhau, luống cuống đứng đó. Nhìn theo bóng lưng Tô Bình Nam đi xa, mấy người không nghĩ ra ông trùm Thiên Nam này tự dưng nổi điên cái gì.
Đến trạm, Triệu Phong Nhuệ mở cửa toa, gào rát cổ họng duy trì trật tự.
Bởi vì trạm không lớn, cho nên hành khách muốn xuống xe ít hơn hành khách lên xe rất nhiều, nhất thời tình hình hơi hỗn loạn.
"Triệu Phong Nhuệ?" Một nam nhân cao khoảng hai mét mặc vest đen, mặt mày bưu hãn nói với hắn.
"Là ta."
Triệu Phong Nhuệ gật đầu, lúc nói chuyện còn thở hồng hộc.
"Đi xong chuyến này thì gọi điện cho ta."
Nam nhân nhân đưa cho hắn một tấm danh thiếp và ra dấu gọi điện thoại: "Vận may của ngươi tới rồi, lão đại cảm thấy ngươi không tồi."
Nam nhân nói xong liền lên một xe việt dã màu đen trước cái nhìn chăm chú của Triệu Phong Nhuệ, sau đó một đoàn xe việt dã màu đen chạy khỏi tầm mắt hắn.
Đoàn tàu dần chuyển bánh, Triệu Phong Nhuệ ngồi trong phòng làm việc nhỏ hẹp xem tấm danh thiếp nam nhân kia đưa cho mình.
Trước mắt là một hình vẽ cực kỳ phách lối.
Một con hắc long khuôn mặt dữ tợn chiếm cứ hư không, hai chân trước ôm lấy địa cầu, cảm giác bễ nghễ đập vào mặt.
Dưới hình vẽ là tên và một dãy số điện thoại.
Đỗ Cửu tập đoàn Cẩm Tú.
Tàu hỏa vẫn xình xịch chạy về phía trước, cũng như cuộc đời con người. Bất kể ngươi làm thế nào hoặc làm cái gì, thời gian cũng không vì bất cứ điều gì mà dừng lại.
…
Bốn ngày sau, một lão nhân lưng gù ra khỏi bến xe đường dài thuộc thị trấn Ngạch Nhân quận Sát Cáp Nhĩ tỉnh Thảo Nguyên.
Lão nhân ăn mặc không giống người bản xứ, nhưng nói tiếng bản địa. Sau khi xuống xe, lão nhân đi một mình giữa cát vàng đầy trời rất lâu, cuối cùng dừng bước trước cửa hàng hợp tác xã.
"Huynh đệ ơi."
Lão nhân chỉ vào cửa hàng hợp tác xã, hỏi một lão nhân khác trong số mấy người ngồi tránh gió bên cạnh: "Trước kia nơi này là phủ đệ của Bố Nhân đại lão gia có phải không?"
Mặc dù mới buổi sáng nhưng lão nhân Mông Cổ đã uống say đến mắt nhập nhèm. Hắn ngẩng đầu, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ kinh ngạc: "Đúng vậy, sau này thành đất công, đổi thành cửa hàng hợp tác xã."
"Cửa cũng tháo dỡ luôn rồi."
Lão Di Lặc cảm thán, cảnh tượng năm đó lần đầu tiên mình cầm súng chĩa vào Bố Nhân đại lão gia bóp cò vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt.
"Tháo dỡ lâu rồi."
Lão giả Mông Cổ vừa trả lời vừa đứng dậy, thân thiết rót rượu cho lão Di Lặc: "Ngươi nói vậy tức là trước kia từng đến Ngạch Nhân phải không?"
Rượu rất cay, uống vào bụng như lửa đốt.
Lão Di Lặc uống một hớp, thở dài một hơi: "Đã!"
Lão giả Mông Cổ cười hềnh hệch rót thêm một cốc cho lão Di Lặc. Những hán tử thảo nguyên bọn hắn không có kiểu lớn tuổi thì không được uống rượu gì đó.
Lão Di Lặc nâng cốc, không uống ngay mà híp mắt nhìn thị trấn chìm trong cát vàng ngập trời, thong thả thốt ra một câu.
"Về nhà rồi."
Từ hôm nay, thị trấn Ngạch Nhân chỉ có sáu nghìn người có thêm một lão nhân chất phác.
Lão nhân rất giàu, hắn khăng khăng ra giá gấp ba lần mua lại một viện tử cách cửa hàng hợp tác xã bốn nghìn ba trăm bước về phía Tây Bắc. Tính tình lầm lì.
Thỉnh thoảng lúc trời tối người yên sẽ nghe thấy lão nhân cất giọng hát già nua khàn đặc ngâm nga một bài ca Mông Cổ xa xưa.
Mấy lão nhân sống thọ nói rằng đây từng là bài ca mà hán tử khỏe nhất ngày hội Na-ta-mu giành được quán quân hát lên lúc về nhà.
Không có ai biết lão nhân đã trải qua những gì trong đời, có từng thích nữ nhân nào hay không, có con cái không.
Sinh ở đâu chết ở đó.
Mười tám tuổi bỏ nhà đi lưu lạc, qua đời ở tuổi sáu mươi, Lưu Tam Cẩu cảm thấy nơi này đã khép lại vòng luân hồi của cuộc đời mình.
...
Đồng chí lão Kiều lại bại trận trong cuộc họp gia đình.
Nhưng lần này đồng chí Kiều Quốc Chính cho rằng mình thua bởi tiền.
Kiều Kiều vừa ném tiền lương hàng năm ra, lão Kiều nhìn hai mắt vợ mình là biết mình thua chắc.
Quả nhiên với tiền lương và tài ăn nói khéo léo của Kiều Kiều, kết quả là lão Kiều thua hoàn toàn.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Quốc Chính xuống lầu thì thấy tài xế bưu hãn cung kính đứng bên ngoài chiếc xe việt dã màu đen đậu dưới nhà mình, hắn lắc đầu thở dài rời đi.
Kiều Kiều nhậm chức rồi.
Văn phòng của nàng nằm ở tầng hai mươi bảy tòa nhà Cẩm Tú.
Ngày đầu tiên đi làm, Kiều Kiều mặc bộ đồ công sở màu đen phối với giày cao gót đen, tạo hình giống y như hắc quả phụ. Nếu đám bạn thân thiết với nàng chẳng hạn như Triệu Dương nhìn thấy, e là sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Hai lãnh đạo cấp cao là Lục Viễn và Trương Lệ Hoa đều xuất hiện, làm cho những người có ý khinh thường đều giật mình.
Thật ra trong tập đoàn Cẩm Tú, mảng thị trường và nhà máy điện gia dụng vẫn luôn do Tô Văn Văn quản lý, nhưng bản đồ Cẩm Tú càng ngày càng lớn, Tô Văn Văn càng ngày càng bận.
Tô Văn Văn biết mình không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, vì vậy hắn dùng biện pháp của mình.
Tất cả những người kinh doanh vật liệu đá kia đều biết Tô Văn Văn của Cẩm Tú rất độc ác, tất nhiên không dám ý kiến ý cò trước biện pháp của Tô Văn Văn.
Tô Văn Văn cũng không khai thác điểm lợi nhuận mới gì đó, hắn dứt khoát vẽ ra một cơ cấu cho người bên dưới kiếm cơm. Kiếm cơm trong cơ cấu này cũng được thôi, Cẩm Tú mặc kệ ngươi, nhưng vượt khỏi cơ cấu này thì ha ha...
Biện pháp đơn giản thô bạo nhưng vô cùng hữu hiệu.
Mấy năm nay Thiên Nam đại kiến thiết, lợi nhuận từ vật liệu đá vẫn luôn cao ngất ngưởng, những người bên dưới cũng đã quen với phong cách bá đạo của Cẩm Tú, cứ thế mà triển khai từng bước.
Từ xưa tiền tài động lòng người, không biết có bao nhiêu câu chuyện người chết vì tiền chim chết vì ăn. Theo thị trường dần mở rộng, rất nhiều chuyện lặng lẽ xảy ra biến hóa, có một số kẻ bắt đầu nảy sinh suy nghĩ lệch lạc.
Cho tới hôm nay Tô Bình Nam lại ra tay, Cẩm Tú mới định cảnh cáo những người này.