Một ngày sau, Kiều Kiều gõ cửa văn phòng của Tô Bình Nam. Tuy đã đến một lần nhưng Kiều Kiều vẫn choáng ngợp trước văn phòng xa hoa này.
"Đây là bản kế hoạch sơ bộ của ta."
Kiều Kiều tỉnh bơ quan sát văn phòng của Tô Bình Nam một vòng, sau đó đưa một bản tài liệu cho hắn.
Tô Bình Nam nhận tài liệu, lật qua vài trang rồi ngẩng đầu lên nói chuyện, đồng thời dùng bút máy khoanh tròn mấy cái tên trong tài liệu: "Ngươi đừng động vào quyền đại lý của ba người này, còn lại thì ngươi cứ làm theo cách của mình."
Tô Bình Nam nói xong, Kiều Kiều bất động, dáng vẻ ngập ngừng.
"Có ý kiến thì thì cứ nói."
Tô Bình Nam nhìn nữ hài nghiêm túc trước mặt, tỏ ra rất kiên nhẫn.
Ai cũng có sở trường sở đoản.
Tô Bình Nam luôn tôn trọng các tinh anh thương nghiệp chốn công sở.
"Bọn hắn rất có tiếng nói ở thị trường thứ cấp, không động vào bọn hắn thì chúng ta không thể tiến hành quy phạm hoá hoàn toàn."
Kiều Kiều nghiêm túc nói: "Ta cho rằng trào lưu xây dựng Hạ quốc còn lâu mới kết thúc, sao Cẩm Tú không biến vật liệu đá thành thương hiệu của mình, vậy chẳng phải là thỏa mãn kinh doanh nguyên vật liệu đơn giản nhất sao?"
"Ồ."
Tô Bình Nam không tỏ ý kiến: "Tiếp tục đi."
"Phân chia thị trường, làm nên thương hiệu của mình và mở rộng nó. Hơn nữa, tập đoàn Cẩm Tú có con đường vận chuyển hàng hóa của mình, chúng ta có thể giao dịch cả trong lẫn ngoài nước, lợi nhuận trong đó không thể lường được..."
Kiều Kiều nói một tràng dài, thấy nam nhân vẫn tỏ vẻ hờ hững bèn bổ sung: "Hạ quốc sẽ tiến vào giai đoạn xây dựng và phát triển cấp tốc, thị trường lớn chỉ dành cho sản phẩm có danh tiếng và thương hiệu tốt."
"Rất tốt."
Tô Bình Nam khen Kiều Kiều, ánh mắt có ý khen ngợi: "Chiến thuật cần dịch vụ và chiến lược, hẳn là ngươi biết tại sao ta phải chỉnh đốn lại thị trường vật liệu đá một lần nữa."
"Vâng, ta biết."
Ánh mắt Kiều Kiều nóng rực như lửa, dáng vẻ hưng phấn.
Càng hiểu biết về tập đoàn Cẩm Tú, Kiều Kiều càng nắm chắc có thể thuyết phục Tô Bình Nam.
Có thành công hay không phải xem dã tâm của nam nhân này.
Trên thương trường, Kiều Kiều không hề cảm thấy phong cách bá đạo của tập đoàn Cẩm Tú có gì không tốt. Nàng vẫn cho rằng trong tình huống không ngang sức ngang tài, bản chất của tư bản là trắng trợn cướp đoạt.
Kiều Kiều bị khơi dậy hùng tâm tráng chí.
Ánh mắt coi thường của cấp dưới đã khơi dậy lòng hiếu thắng của nữ nhân, vì vậy nàng đã thốt ra câu nói khiến mọi người kinh ngạc kia.
"Tô tổng, ta cảm thấy tập đoàn Cẩm Tú có dã tâm quá nhỏ với thị trường vật liệu đá."
Nghe thấy câu này, Tô Bình Nam nảy sinh hứng thú, ra hiệu cho Kiều Kiều nói tiếp.
Trong lý lịch của Kiều Kiều viết rõ nàng rất mạnh tay, có chiến tích kinh người ở mấy công ty ngoại thương quốc tế lớn. Hắn rất chờ mong nữ hài này có thể mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ.
"Tập đoàn Cẩm Tú có bến cảng của mình, vừa hay hình thành thế tam giác với Phúc Châu và Quảng thành. Mà Thủy Đầu tỉnh Phúc Châu, Vân Phù Quảng thành và Trường Dương tỉnh Thiên Nam gần như là nửa giang sơn vật liệu đá của Hạ quốc."
Kiều Kiều còn chưa nói xong, ánh mắt Tô Bình Nam đã trở nên sắc bén. Trong kế hoạch Nam Hải của Cẩm Tú tất nhiên bao gồm hai thành phố có vị trí rất quan trọng này, ý tưởng của Kiều Kiều đã mở ra một cánh cửa khác cho hắn.
"Hai nơi này vừa mới phát triển, hiện nay ở Vân Phù có rất nhiều xưởng nhỏ, vẫn thuộc kiểu kinh doanh nhỏ lẻ. Thủy Đầu đã có hơi hướng phất lên, nhưng thị trường vật liệu đá chính là tài nguyên, tập đoàn Cẩm Tú vừa gia nhập, bọn hắn hoàn toàn không chống đỡ được."
Quả thật Kiều Kiều có quyền lên tiếng.
Công ty thương mại của nàng làm về xuất khẩu vật liệu đá, cho nên nàng đã điều tra cặn kẽ hai địa phương này. Công ty của nàng cũng rục rịch định làm, nhưng sau khi thăm dò tình huống cụ thể thì nàng lập tức rút lui.
Kinh doanh nguyên vật liệu có kiếm ra tiền không?
Có chứ!
Nhưng ở Hạ quốc hiện nay, kinh doanh nguyên vật liệu là ngành đơn giản nhất mà cũng phức tạp nhất, bởi vì ngành này về cơ bản không cần kỹ thuật gì, kiếm tiền dựa vào tài nguyên. Khó ở chỗ ăn chén cơm này, chẳng những phải móc nối quan hệ với địa phương, mà còn phải giải quyết đám tam giáo cửu lưu. Mức độ phức tạp trong đó có thể dọa chạy rất nhiều công ty chính quy muốn thò chân.
Kiều Kiều nói xong, tiếp tục đưa cho Tô Bình Nam bản tài liệu thứ hai.
Sau khi Tô Bình Nam nhận tài liệu, rõ ràng là hắn đã động lòng, tốc độ lật xem tài liệu chậm thấy rõ, sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.
Văn phòng tĩnh lặng như tờ.
Khoảng nửa tiếng sau, Tô Bình Nam khép tài liệu lại, ưỡn lưng thẳng tắp, tay trái bắt đầu gõ bàn theo thói quen.
Có triển vọng.
Đây là nhận định của Tô Bình Nam.
Không cần lo lắng về vấn đề lợi nhuận, hắn biết rõ sau này thị trường vật liệu xây dựng thịnh vượng lâu dài. Nắm được hai địa phương này thì có thể nói là sau này Cẩm Tú sẽ có quyền phát ngôn nhất định trên thị trường vật liệu xây dựng.
Vả lại ở Hạ quốc đặt GDP lên đầu, chỉ cần ngươi có thể kéo nền kinh tế của hai địa phương phát triển, vậy thì việc cá nhân nhận thầu xây cảng có thể bàn bạc, rất nhiều chuyện tạo ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Trong lúc Kiều Kiều thấp thỏm chờ đợi, Tô Bình Nam dừng gõ bàn.
"Ngươi là tướng tài."
Ánh mắt nam nhân tràn đầy tán thưởng: "Đến Trường Dương làm xong việc này, thì trên cổ áo của ngươi có thêm thứ khác."
Lời khen ngợi của Tô Bình Nam khiến Kiều Kiều mừng rỡ, cho nên nàng không biết câu nói tiếp theo có ý gì, mà cũng không để ý. Mãi cho đến sau này nàng mới biết sức nặng ẩn giấu trong câu nói đó.