Tiếc là không có ai thật sự hiểu rõ Tô Bình Nam.
Bởi vì Tô Bình Nam không phải là một thương nhân đơn thuần. Thật ra nếu như Ngô Khải chịu nói chuyện thẳng thắng xem như trao đổi, thì Tô Bình Nam rất có thể sẽ từ bỏ khoản lợi nhuận này để đổi lấy một số điều kiện chiến lược khác.
Nhưng Ngô Khải không làm vậy.
Quả thật Ngô gia cũng rất cẩn thận. Đầu tiên bọn hắn thận trọng đưa con rể nhà mình nhảy dù lên vị trí huyện thừa huyện Trường Dương, định từ từ thực hiện ý đồ...
Ngô Khải cũng hiểu đạo lý không thể ăn mảnh, cho nên mới có sự gia nhập của đám Hồng gia.
…
Ở độ tuổi của Tô Vĩnh Vượng, không đi lên được bước này tương đương với con đường chính trị của hắn đã đến điểm cuối.
Tô Vĩnh Vượng trở thành kiểm sát viên, hiện giờ gần như ngày nào hắn cũng ở nhà, khách đến thăm nhà mất hút không còn một ai, phòng khách trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tô Vĩnh Vượng mặc áo vải bông màu trắng kiểu cũ, đi dép lê, thong dong tưới nước cho bồn trúc đặt trong góc.
Giọt nước long lanh trong suốt phun ra từ vòi ấm. Cô con gái Tô Kỳ lo lắng nhìn ba mình mấy lần, cuối cùng thở dài não nề.
Nàng đang làm việc ở ban tuyên truyền.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, nụ cười hòa nhã dễ gần đã biến thành nghiêm nghị, mấy việc trước đây nàng chưa từng làm bắt đầu rơi vào tay nàng. Thói đời nóng lạnh khiến nữ hài hai mươi sáu tuổi không thể chấp nhận được.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Kỳ bắt máy.
"Alo, xin chào."
Giọng nói trầm ổn vang lên trong điện thoại: "Xin hỏi bí thư Tô có nhà không?"
"Có."
Tô Kỳ gật đầu, hỏi tiếp: "Ngươi là ai?"
"Ta là Tô Bình Nam, có thể để bí thư Thư nhận máy được không?"
Cái tên trong điện thoại khiến Tô Kỳ lập tức nín thở. Lúc đưa điện thoại cho ba mình, nữ nhân vẫn còn hoảng hốt.
Tô Bình Nam?
Đại Trùng Tô gia?
Rõ ràng là Tô Kỳ có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về Tô Bình Nam. Từ nhỏ đến lớn, sự hung ác vượt xa người thường của nam nhân này khiến nữ hài luôn kính nhi viễn chi, thành tựu sau này của hắn càng làm cho nữ hài kính nể.
Thời gian trò chuyện rất ngắn.
Sau đó, Tô Kỳ thấy người ba ỉu xìu mấy ngày nay bỗng cười tươi như hoa sau khi đặt điện thoại xuống.
"Kỳ Kỳ, ngươi đi mua con cá và gọi mẹ ngươi mau trở về, Bình Nam muốn ăn cá viên nàng làm."
Trước khi Kiều Kiều chỉnh đốn thị trường, Tô Bình Nam đi Trường Dương làm một việc, đó là đến nhà Tô Vĩnh Vượng ăn một bữa cơm gia đình. Không biết vô tình hay hữu ý mà quá trình hắn đến thăm nhà không giấu bất kỳ ai.
Bữa cơm rất ấm áp.
Trên bàn ăn, Tô Bình Nam không nói gì, nhưng huyện Trường Dương đã xôn xao hết cả lên.
Tô Bình Nam dùng bữa cơm này để nói với mọi người rằng ta rất bất mãn.
Nhất thời vô số ánh mắt chú ý tới Trường Dương, bởi vì bọn hắn muốn biết rốt cuộc Tô Bình Nam muốn làm gì.
...
Lần này đến Trường Dương, Tô Bình Nam quyết định thay đổi, không còn khiêm tốn như lúc trước. Hắn chọn ngồi chiếc Rolls-Royce màu đỏ do ông chủ Ngưu tặng.
Chiếc xe này không hổ là xe hàng hiệu. Lần đầu tiên nó xuất hiện ở Trường Dương chỉ kéo dài có nửa tiếng nhưng cũng đủ khiến cho tất cả mọi người ở đây bàn tán say sưa.
Toàn bộ Thiên Nam chỉ có một chiếc Rolls-Royce. Mặc dù chiếc xe này rất ít xuất hiện nhưng ai mà không biết đây là xe của Tiểu Hồng Bào chứ?
Tiểu Hồng Bào bận lắm, thế mà hắn lại chạy xa như vậy đến nơi này chỉ để ăn một bữa cơm? Hơn nữa còn lái chiếc xe đó đến?
Kẻ nào tin thì kẻ đó ngu.
Còn nếu tất cả mọi người đều không ngu, ai cũng sẽ hiểu hàm nghĩa trong đó.
Hơn nữa, rất nhiều người đều nhìn thấy chiếc xe này dừng lại mấy phút trước cổng trụ sở chính quyền huyện.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tiểu Hồng Bào cau mày nhìn văn phòng vừa mới tu sửa lại cách đây không lâu, sau đó kéo cửa sổ xe lên, lúc này chiếc xe mới rời khỏi Trường Dương.
Có người gặp xui xẻo.
Nhìn thấy hành động của Tiểu Hồng Bào, rất nhiều người thông minh đều biết rằng Trường Dương không thể tránh khỏi một trận phong ba. Tô Bình Nam luôn kiêu ngạo đến bá đạo, thích nhất chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé, tôn thờ luật rừng. Hắn trắng trợn xuất hiện ở Trường Dương, nói rõ chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thật ra mục đích của Tô Bình Nam rất rõ ràng.
Thứ nhất, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết ta ủng hộ Tô Vĩnh Vượng. Bất luận tay chân các ngươi làm sạch sẽ đến cỡ nào, nó cũng không có tác dụng đối với ta.
Thứ hai, hắn muốn nói cho một số người đang định đứng vào hàng ngũ Cẩm Tú mà còn do dự. Ta đến, các ngươi cũng đã thấy. Các ngươi không nắm chặt cơ hội thì đừng trách ta không nói trước.
Tiểu Hồng Bào lượn một vòng trước trụ sở chính quyền huyện. Sau khi trắng trợn biểu đạt sự bất mãn của mình, một số người bên trong sẽ bắt đầu do dự.
Với quy mô và mạng lưới quan hệ phức tạp của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam, Tô Bình Nam muốn động tới những người đó cũng không phải chuyện khó.
Không ai sạch sẽ cả. Nguyên liệu đá Cẩm Tú có được sản nghiệp ở Trường Dương như bây giờ đã là chuyện ngoài ý muốn rồi.
Huống chi, huyện Trường Dương có thể trở thành huyện nổi tiếng số một trong toàn bộ Thiên Nam, nguyên liệu đá Cẩm Tú nộp thuế mới là quan trọng nhất.
Có đôi khi không nói lời nào mới đáng sợ hơn là nói, cộng thêm sự kiêng kỵ thâm căn cố đế đối với Tô Bình Nam đã khiến cho rất nhiều người không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Sau hai tiếng, vị Ngô Gia Huy mới nhậm chức ngoại trừ chuyện đi nhà xí mỗi ngày, những chuyện còn lại không còn là bí mật đối với Tô Bình Nam.