Mấy người Tô Bình Nam không đi phòng VIP trên tầng thượng, mà tìm một nhã gian nhỏ ở tầng ba.
Khi khom người đi ra ngoài, Tú Tú đánh bạo nhìn Tô Bình Nam mấy lần rồi mới cố ý lắc vòng eo thon nhỏ được các tiểu tỷ muội hâm mộ rời đi.
Quách Quang Diệu cứ cười mãi, tựa như quay trở lại cái ngày một năm trước cùng nhau huýt sáo trêu ghẹo tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.
Tô Bình Nam bật cười: "Nữ hài này tâm cơ hơi nặng, ngươi đừng trêu chọc nàng."
"Vâng."
Quách Quang Diệu lập tức gật đầu, thái độ nghiêm túc.
Tú Tú đáng thương vĩnh viễn không nghĩ tới trong lòng Quách Quang Diệu, mình đã bị một câu nói bâng quơ của Tô Bình Nam tuyên bố tử hình.
Mọi người đã đến đông đủ, bốn người Tô Văn Văn, Dương Thiên Lý, Trương Đồng, Tiểu Trang đang ngồi ngay ngắn chờ Tô Bình Nam đến.
Tất nhiên là Tô Bình Nam ngồi ở chủ vị, Tiểu Trang lập tức cung kính mời thuốc châm lửa.
Tô Bình Nam vừa gõ bàn vừa cười khẽ: "Đừng nghiêm túc như vậy, hôm nay chủ yếu là uống rượu thôi."
"Trước khi uống rượu, ta nói mấy việc đã. Các ngươi có ý kiến gì thì chờ ta nói xong hẵng phát biểu."
"Vâng."
Cả năm người đều nghiêm túc gật đầu đáp lời.
"Chúng ta không phải làm từ thiện, cũng không phải đại ca xã hội. Các ngươi phải nhớ hai điểm này."
Tô Bình Nam nhìn Dương Thiên Lý và Trương Đồng, chỉ tay vào hai người rồi nói tiếp: "Hai người các ngươi phải chú ý, đừng tuyển một đám người vớ va vớ vẩn, oai lắm à?"
Nói rồi hắn lấy một xấp giấy dày từ trong áo ra, quẳng lên bàn.
"Lần này tiệm game cần người, các ngươi nhắc nhở mọi người khác đi. Quy định ở đây, không làm được, không chịu được thì cút ngay. Ta nói nghiêm túc đấy."
Quách Quang Diệu cầm lên. "Chế độ trừ lương", "chế độ gộp lỗi", "chế độ đình chỉ công tác và thuyên chuyển công tác", "các điều cần chú ý trong lúc chờ việc"... Một đống quy định chế độ nhiều vô kể khiến mấy người kia cảm thấy da đầu tê rần.
Tô Văn Văn ngẩng đầu lên, mỉm cười lên tiếng: "Nam ca, ai có thể làm được hết thì tuyệt đối là một tinh anh."
Ánh mắt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, giọng điệu vững vàng: "Nhận được tiền lương cao nhất và đãi ngộ tốt nhất tỉnh Thiên Nam, thì bọn hắn không được làm ta thất vọng."
"Chúng ta không có bối cảnh. Hồi ở quê còn có thể dựa vào hành động quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn để bươn trải qua ngày."
"Bây giờ chúng ta nhất định phải thay đổi, các ngươi hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Mấy người nhìn nhau, cùng gật đầu.
Tô Bình Nam nhìn từng người, ánh mắt sắc bén: "Chúng ta không phải lưu manh, chúng ta là một quần thể đặc thù. Nếu phải định nghĩa, thì ta muốn gọi là một tập thể của tập đoàn Cẩm Tú."
"Ban ngày chúng ta mặc vest đi giày da, có thể ăn cơm Tây, nghe nhạc, phóng túng trong phong hoa tuyết nguyệt với bất kỳ kẻ nào."
"Buổi tối, chúng ta có thể âm thầm phát tiết, sắn ống quần liều mạng đưa đối thủ vào chỗ chết."
"Chúng ta có thể bắt tay với thị trưởng, vui vẻ bàn bạc chuyện đầu tư làm ăn. Có thể nói cười vui vẻ, quyên góp làm từ thiện trước mặt một đám phóng viên."
"Chúng ta cũng có thể bộc lộ lang tính, thôn phệ tất cả kẻ địch cản trở chúng ta tiến về phía trước."
Tô Bình Nam thong thả ăn một miếng rồi nói tiếp: "Đây mới là tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam ta. Cuối cùng, ta nói lại một lần nữa: tuân thủ quy định, biết tiến biết lùi."
Dứt lời, hắn bưng ly rượu lên và nói: "Ta đã nói xong, ai đồng ý thì uống rượu."
Mọi người cạn ly, Tô Bình Nam cười to: "Chúng ta không bàn chi tiết, bây giờ bắt đầu vui vẻ uống rượu đi!"
Quách Quang Diệu nhảy cẫng lên: "Không say không về!"
...
"Ta là Đỗ Cửu."
Đỗ trong đỗ tuyệt nhất thiết (tiêu diệt tất cả), Cửu trong trường trường cửu cửu (lâu dài).
Đỗ Cửu là người tứ hải, thân hình cao gần hai mét và cơ bắp hình thoi khiến ai nhìn cũng chỉ nghĩ đến hai chữ "bưu hãn". Hắn là người đặc biệt nhất trong đám người tứ hải ra ngoài kiếm sống. Hắn coi thường người tứ hải sống bằng thủ đoạn moi tiền, hắn chỉ kiếm cơm bằng võ lực. Hắn có biệt danh rất phong cách: vô địch tứ hải.
Đỗ Cửu làm một công việc dù ở hậu thế cũng hái ra tiền, đó là đòi nợ. Trước giờ hắn toàn đi đòi nợ một mình, không có tiền cũng chẳng có quan hệ.
Đánh gãy một cánh tay giá ba nghìn, đánh gãy một chân giá năm nghìn. Sau đó hắn sẽ bỏ đi. Khi nào ngươi khỏe, hắn lại đến như cơm bữa, cho đến khi nào ngươi trả tiền mới thôi.
Hắn chưa bao giờ lấy mạng người. Đỗ Cửu hắn chỉ cần tiền, không cần mạng.
Lúc này hắn mặc một chiếc áo vải màu lam mà chỉ có lão nông mới mặc, chân đi đôi ủng cao su màu vàng. Hắn đứng im bất động, chăm chú nhìn Cẩm Tú Các đèn đuốc sáng trưng, nách kẹp một tờ nhật báo tỉnh Thiên Nam. Nếu có ai mở tờ báo ra sẽ thấy hình phác họa của Tô Bình Nam được kẹp trong tờ báo.
Lần này Đỗ Cửu không đến đòi tiền, hắn muốn một cánh tay của Tô Bình Nam. Một người tứ hải đang ở Tương Nam tên là Trần Thiên Phú tìm hắn, trả giá rất cao. Mặc dù tiết mục trả thù không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của hắn, song nhìn em gái Đỗ Nhược Lan mặt mày nhợt nhạt không còn huyết sắc, lại nghĩ tới chi phí thẩm tách thận sắp tới, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi Đỗ Cửu đồng ý, Trần Thiên Phú dẫn hắn đi gặp Trần Lục, chỉ vào cánh tay Trần Lục rồi cất giọng âm u nói: "Giống y chang thế này, sáu vạn."
Đỗ Cửu vừa nhìn là biết tên Tiểu Hồng Bào kia chắc chắn là đối phủ khó chơi. Cổ tay bị đánh nát đến nông nỗi này, đối phương rất khó giải quyết.
Tuyết bắt đầu rơi, Đỗ Cửu vẫn đứng bất động ở bên kia đường, ánh mắt như con sói cô độc trong sa mạc, nhìn chòng chọc vào ô cửa kính không dính một hạt bụi của Cẩm Tú Các. Hắn rất kiên nhẫn, hắn đang chờ đợi.