Tin tức rất nhanh đã có. Hiệu suất làm việc của Aston Dell quả thật rất cao.
Đằng sau chuyện kỳ thị chủng tộc có cái bóng của thế lực đen tối Chicago.
Sự việc cũng không phức tạp.
Sự tàn bạo trong nhiều thập kỷ của gia tộc Corleone cùng với tình hữu nghị tốt đẹp các mặt khiến cho lời nói của bọn hắn trở nên có một không hai trong ngành công nghiệp cờ bạc.
Cách hành xử của lão Corleone rất thông minh.
Đầu tiên, hắn không đối nghịch với Liên bang, cũng không tỏ ra lòng tham không đáy. Điều này được phản ánh qua việc ngành công nghiệp cờ bạc do gia tộc Corleone dẫn đầu rất thận trọng trong việc rửa tiền, cũng không trốn thuế, khiến cho việc hắn khống chế ngành công nghiệp cờ bạc ở California nhận được sự chấp thuận chính thức.
Các thế lực đen tối ở Chicago đã từng có ý định nhúng tay vào hoạt động kinh doanh cờ bạc. Mục đích cũng rất đơn giản. Rất nhiều tiền từ việc buôn bán ma túy hoặc tiền mặt cướp bóc được cần được tẩy trắng. Trong toàn bộ các ngành rửa tiền, cờ bạc chính là lựa chọn tốt nhất.
Chi phí rẻ, thủ đoạn lại bí mật.
Lão Corleone rất cẩn thận, từ chối thẳng lời đề nghị của người Chicago. Hắn thấy, những nguồn lợi bất hợp pháp của gia tộc Mafia ở Tinh Điều quốc đủ để gia tộc Corleone duy trì sự cường đại, không cần thiết phải làm những hành động khiến cho các ngành liên quan đến thuế phải bất mãn.
Thế lực đằng sau Chicago chính là thế lực kinh doanh ma túy lớn nhất Mexico, tất nhiên cũng không phải loại đèn cạn dầu. Hai bên âm thầm đọ sức nhau mấy lần, phát hiện không cách nào áp đảo đối phương, về sau cả hai đều hành quân lặng lẽ.
Tuy nhiên, hạt giống cừu hận đã gieo xuống. Cho nên, phía Chicago vẫn không chịu từ bỏ nhập chủ Las Vegas. Bọn hắn đang chờ cơ hội.
Sự thay đổi quyền lực của gia tộc Corleone đã mang đến cho bọn hắn một tia hy vọng, nhưng giáo phụ mới Michael nhậm chức, hàng loạt hành động trả thù liên tiếp đã cho thấy giáo phụ mới cũng độc ác không kém giáo phụ cũ.
Đừng gây sự với một con sư tử vừa trở thành vua sư tử, bởi vì nó rất cần một chuỗi chiến thắng để củng cố uy tín của mình.
Vì vậy, người Chicago rất thông minh và không hành động hấp tấp, nhưng việc người Hạ quốc đột ngột nhập cuộc khiến bọn hắn choáng váng.
Những thứ mà mình mong nhưng không có được lại bị đám khỉ da vàng bên kia bờ đại dương dễ dàng đoạt được, điều này khiến cho người Chicago phẫn nộ.
Vừa lúc ba tên da đen vừa bị tập đoàn Cẩm Tú sa thải có thiên ti vạn lũ quan hệ với bọn hắn, hơn nữa phương pháp dàn xếp ổn thỏa của Lâm Hoài Phát khiến bọn hắn cho rằng đối phương có chút mềm yếu. Thành ra mới có cảnh tượng mang tính thăm dò như hôm nay.
Đối với người Hạ quốc, bọn hắn có sự kiêu ngạo thâm căn cố đế. Người Hạ quốc ở Tinh Điều quốc cũng không ít, thế giới ngầm của người Hạ quốc cũng có rất nhiều, nhưng chưa từng có một cảnh tượng hoành tráng nào khiến người ta phải tin phục. Vì thế, bọn hắn không để tập đoàn Cẩm Tú vào mắt, cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là đối tác giao dịch với gia tộc Corleone mà thôi.
…
Khi Dương Thiên Lý gấp rút quay về, cục diện xem như bình ổn.
Ước chừng hơn một trăm người da đen giơ cao bảng hiệu, biểu ngữ, dùng tiếng mà Dương Thiên Lý nghe không hiểu lớn tiếng la hét. Thậm chí còn có một số nghệ sĩ biểu diễn thực hiện những động tác khiến cho nhân viên Cẩm Tú phải trợn mắt há mồm.
“What’s the fuck!”
Lái xe Chu Lâm chửi thề: “Bọn hắn đang làm gì thế?”
Dương Thiên Lý thuận theo ánh mắt của Chu Lâm nhìn lại, một người da đen đang đi chân không trên chậu than, điên cuồng nhảy múa.
Dương Thiên Lý cũng ngẩn ra. Nếu không phải nhờ những biểu ngữ, thậm chí hắn còn tưởng rằng đám người kia đang mở một vũ hội kỳ quái.
Cảnh sát có mặt tại hiện trường không nhiều, khoảng năm sáu người, uể oải duy trì trật tự.
Dương Thiên Lý lạnh lùng đưa mắt nhìn. Nếu không phải mấy ngày qua tập đoàn Cẩm Tú chi mạnh tay, số lượng cảnh sát sẽ còn ít hơn một nửa.
Đối với người Hạ quốc mà nói, Tinh Điều quốc trước giờ chưa từng là một quốc gia thân thiện.
“Thiên Lý, rốt cuộc ngươi cũng đã về rồi.”
Xe Dương Thiên Lý cũng không bị cản lại. Sau khi tiến vào công trường, vừa xuống xe, Lâm Hoài Phát lập tức lao đến, sắc mặt trắng bệch do khẩn trương.
“Ừm.”
Dương Thiên Lý quét mắt nhìn chung quanh một vòng, sau đó gật đầu: “Vào trong rồi nói.”
“Được.”
Lâm Hoài Phát đi nhanh đến mức bước chân có chút lảo đảo. Dương Thiên Lý đi đằng trước cũng phải cau mày.
Sống xa quê hương, người Hào Giang làm việc không tệ, nhưng khi gặp chuyện thì tay chân co quắp, đúng là không có chút đảm đương nào.
Lâm Hoài Phát cực kỳ lo lắng, có thể nói là lòng nóng như lửa đốt.
Hắn phụ trách công trường nhưng lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến cho hy vọng cả đời đặt hết vào trong đó nhất thời lo được lo mất.
Bước vào văn phòng đơn sơ, Dương Thiên Lý phất tay ra hiệu Chu Lâm ra ngoài. Chu Lâm khom người, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng nghiêm bên ngoài.
“Giám đốc Dương…”
Lâm Hoài Phát còn chưa lên tiếng, Dương Thiên Lý đã như con báo vươn một tay bóp cổ Lâm Hoài Phát.
Rầm!
Đâm mạnh vào vách tường sau lưng, Lâm Hoài Phát ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt sợ hãi của hắn, gương mặt trầm tĩnh của Dương Thiên Lý trở nên dữ tợn và cay nghiệt: “Nhìn cổ áo của ngươi đi. Ngay cả ngươi cũng bất ổn, làm sao mà dẫn đội?”
Bị bàn tay dùng sức bóp ở cổ, Lâm Hoài Phát thở hổn hển nhìn xuống cổ áo của mình. Rồng hai móng Hạ quốc được chế tác vô cùng tốt, sinh động như thật, như muốn cắn nuốt người ta.
Bị Dương Thiên Lý bóp cổ thật mạnh, lại nhìn ký hiệu trên cổ áo, Lâm Hoài Phát đột nhiên hiểu ra mình đã làm sai cái gì.