Đúng vậy, hắn đã không còn là junket nhìn thấy khách nhà giàu thì khúm núm, trăm phương nghìn kế lấy lòng, cũng không còn là tiểu nhân vật bị kẹp giữa sòng bạc và khách nữa.
Hắn đã là nhân viên của tập đoàn Cẩm Tú, là thành viên cổ áo thêu rồng được đích thân lão đại Tô Bình Nam đề cử.
Thành viên của tập đoàn Cẩm Tú đều có sự tự tin, thậm chí là cuồng vọng. Thực chất bên trong, bọn hắn không e ngại bất cứ kẻ nào. Đây là sức mạnh đến từ thế lực siêu cấp, đây cũng chính là lạc ấn mà Tô Bình Nam đã đóng lên vương quốc của hắn những năm gần đây.
Lâm Hoài Phát thở hổn hển ôm lấy cổ tay tráng kiện đang bóp cổ mình, khó khăn phun ra mấy chữ: “Ta hiểu rồi.”
Dương Thiên Lý hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thả Lâm Hoài Phát ra. Lâm Hoài Phát ôm lấy cổ mình ho kịch liệt: “Đối phương muốn nói chuyện, khụ khụ, hơn nữa còn phải trước khi công đoàn đến.”
Cổ khó chịu, Lâm Hoài Phát nói ra câu này có chút cà lăm.
“Nói chuyện gì? Có cần thiết không?”
Giọng điệu Dương Thiên Lý rất nhạt. Sau khi nhận được tin tức từ Aston Dell, hắn đã quyết tâm cứng rắn đến cùng.
“Có.”
Lâm Hoài Phát nói câu này xong, lập tức nhìn thấy ánh mắt nam nhân trước mặt mình trở nên sắc bén, vội vàng giải thích: “Tối thiểu chúng ta cũng biết được bọn hắn muốn cái gì.”
Dương Thiên Lý im lặng mấy phút, sau đó chậm rãi gật đầu: “Được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, lão đại sẽ không thỏa hiệp, và ta cũng vậy.”
Lâm Hoài Phát gật đầu.
Dương Thiên Lý ý vị thâm trường nói: “Ở Cẩm Tú, nhóm lãnh đạo sẽ xử lý tốt hết thảy. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện chúng ta phải làm là được.”
…
Robert Matthew là một nam nhân trung niên, dáng người to khỏe, râu rậm. Lý lịch của hắn rất huy hoàng, là chuyên gia tình báo cao cấp trên toàn cầu, từng là điệp viên cấp cao của Cục tình báo trung ương và là chuyên gia hàng đầu của Cục điều tra, nổi tiếng về cách làm việc quả quyết, hiệu suất cao.
Khi nhận thấy rằng không thể thỏa mãn được mong muốn của mình với mức lương tưởng chừng như hậu hĩnh nhưng cực kỳ ít ỏi đó, hắn quyết định rời đi, cùng với một số thuộc hạ đắc lực có cùng nhu cầu từ chức thành lập công ty riêng.
Đối tượng phục vụ của công ty rất rõ ràng, phú ông ngàn vạn hoặc ông trùm cao hơn một cấp bậc. Sau đó, căn cứ theo yêu cầu của khách, Robert Matthew và đội ngũ của hắn sẽ trợ giúp thân chủ giải quyết một số phiền phức.
Reng reng.
Tiếng điện thoại lanh lảnh vang lên trong phòng làm việc. Robert Matthew nhận điện thoại, giọng nói chói tai của Aston Dell vang lên: “Xin chào Matthew tiên sinh thân ái, ta nghĩ chắc hẳn ngươi đã đoán được ta là ai.”
“Đúng vậy, một tên lưu manh không hề có ranh giới cuối cùng.”
Giọng điệu Robert Matthew không hề khách sáo. Hắn đã từng phụ trách hai vụ án nhưng lại bị tên lưu manh hung hăng càn quấy đó biến thành vụ án tranh chấp dân sự bình thường. Điều này khiến cho hắn mất mặt thì không nói, nhưng đồng thời cũng hiểu được sức mạnh do đồng tiền mang đến.
“Matthew tiên sinh.”
Aston mỉm cười đắc ý: “Bây giờ ngươi đã là một người làm ăn, khi đó ngươi sẽ phát hiện ra rằng thật ra ta không đáng ghét như ngươi đã nghĩ.”
“Đúng vậy, nếu không ta đã cúp điện thoại.”
Robert Matthew cực kỳ tán đồng câu nói này. Trong rất nhiều giới, tên tuổi của tên luật sư lưu manh kia rất tốt, ít nhất có rất nhiều phú ông nguyện ý tin tưởng hắn.
“Boss của ta gặp chút phiền phức nhỏ, hơn nữa hắn hy vọng dựa theo phương thức của hắn mà xử lý. Cho nên ta đã đề cử ngươi với hắn.”
Câu nói này của Aston khiến Robert Matthew hứng thú. Có thể khiến cho một tên khốn lòng tham không đáy gọi là boss, người đó tuyệt đối là một phú hào đỉnh cấp ra tay xa xỉ. Khách hàng của công ty hắn không nhiều. Mặc dù xuất thân đặc biệt giúp cho hắn dễ dàng xử lý rất nhiều chuyện, nhưng cũng không thể phủ nhận nó cũng đã giúp cho hắn nhận được sự tin tưởng của một số phú hào có bối cảnh phức tạp.
“Được, bây giờ ta chỉ là một người làm ăn thuần túy.”
Robert Matthew lập tức hiểu ra, cơ hội của hắn đã đến.
“Phía truyền thông, các tổ chức công đoàn và ông chủ của các bộ phận liên quan cần ngươi giải quyết. Nếu việc này được giải quyết tốt, ta nghĩ ngươi và đội ngũ của ngươi sẽ mở ra cơ hội mà ngươi hằng mơ ước.”
…
Sau hai mươi phút trao đổi, Aston Dell cúp điện thoại.
“Boss tuyệt đối là một thiên tài.”
Aston đứng dậy, giọng điệu tràn đầy kính nể đối với Tô Bình Nam: “Nếu không phải màu da của hắn và những gì ta biết về hắn, thì sự am hiểu của hắn về đế quốc sẽ khiến cho ta hoài nghi hắn chính là người được sinh ra ở quốc gia vĩ đại này.”
“Nghe ngươi nói như thế, ta càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ đối với vị boss chưa từng được gặp mặt đó.”
Ngồi tại một nơi hẻo lánh, một luật sư nổi tiếng khác tên Borges đặt tách café trong tay xuống, vừa cười vừa nói.
Borges là một người da đen, từng là phó chánh thanh tra của Văn phòng Công tố Thủ đô Los Angeles, sau này một mình ra khơi. Người này vô cùng tài giỏi trong việc lập chiến lược, có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong giới tư pháp của Tinh Điều quốc, tư duy logic khiến hắn được mệnh danh là bậc thầy thẩm vấn.
Aston đã phải trả một cái giá rất lớn để mời hắn gia nhập liên minh của mình. Cổ phần trong công ty gần bằng hắn, cộng thêm mức lương cố định ba triệu đô la Mỹ một năm, đủ để khiến nhiều ông chủ ngân hàng Phố Wall phải cảm thấy xấu hổ.
“Có vẻ như ta cần phải biểu hiện tốt hơn để boss cảm thấy ta xứng đáng với mức thu nhập đó.”
Biểu cảm của Borges rất tự tin và màu da của hắn thậm chí còn giúp hắn có lợi thế hơn trong việc đối phó với những vấn đề như phân biệt chủng tộc.
Đối với ông chủ phương Đông thần bí, những nhân tài gia nhập liên minh về sau đều rất chú ý. Bọn hắn có chung một nhận thức, một người chịu chi tiền cho luật sư như vậy, tính cách nhất định cường thế, phiền phức cũng kéo đến không ngừng.