Giằng co vẫn còn đang tiếp tục, nhưng không khí yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhất là khi Vegas đến, đám người còn đang điên cuồng thực hiện những động tác kỳ lạ không khỏi ngừng lại.
Tony Vegas, từ nhỏ đã lớn lên trong thế lực đen tối Chicago, có thể nói là tiếng xấu đồn xa.
Tuổi tác của hắn chưa đến ba mươi nhưng số lần liên quan đến mưu sát thậm chí còn nhiều hơn số tuổi của hắn, hơn nữa lần nào thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn.
“Tony, nếu lát nữa ta ra ngoài mà không đội mũ, ta cần ngươi dùng phương thức của mình dạy cho đám khỉ vàng kia một bài học.”
Walton ngẩng đầu nhìn thuộc hạ cao hơn mình một cái đầu, giọng điệu âm tàn.
“Ok.”
Tony Vegas cao lớn nhe răng cười một tiếng với một người Hạ quốc cách đó không xa.
Trương Quân đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng đám thế lực đen tối bên ngoài dây cảnh giới. Hắn tin tưởng Dương Thiên Lý. Trừ phi hắn chết, còn không, dây này không thể lui.
Một hán tử cường tráng ngang Đỗ Cửu ca đang đứng trước mặt hắn, nhe răng nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng nhỡn.
Trương Quân hiểu ánh mắt khiêu khích đó. Hắn di chuyển mấy bước, hai người cứ như vậy mà nhìn chằm chằm đối phương.
Làm việc, ra mặt.
Đám Trương Quân đều là những người kiêu ngạo, tàn nhẫn. Sở dĩ bọn hắn lựa chọn đến Tinh Điều quốc xa xôi là vì muốn trở nên nổi bật.
Bọn hắn sẽ không cân nhắc đến sự phức tạp và nghiêm trọng của vấn đề. Sau bao nhiêu năm, hình ảnh toàn năng của Tô Bình Nam đã sớm ăn sâu vào tâm trí của mọi người.
Cứ làm tốt chuyện của mình, còn lại giao cho lão đại.
Trương Quân cũng muốn làm Tiểu Trang thứ hai, cho nên đối phương hung dữ chẳng những không làm hắn nao núng, ngược lại còn khiến hắn hưng phấn hơn.
…
Địa điểm nói chuyện chính là phòng làm việc tạm thời có chút đơn sơ.
Là một trong những người đàm phán, nhưng Walton không đi đầu. Hắn kéo thấp vành nón lẩn trong đám người. Hiện trường có truyền thông đến đưa tin, hắn không muốn bị người ta chụp ảnh.
“Bill Walton, người Chicago.”
Cửa phòng làm việc đóng lại, Walton đứng ra, giọng điệu có chút cao ngạo chìa tay với Dương Thiên Lý: “Ta mang theo thành ý đến đây để tiến hành một vụ giao dịch với các ngươi.”
Ánh mắt Dương Thiên Lý sắc bén nhìn chằm chằm người dẫn đầu thế lực ngầm Chicago, không bắt tay lại. Sau khi nghe Lâm Hoài Phát phiên dịch, hắn chỉ tay vào đám người giơ biểu ngữ bên ngoài, lạnh lùng hỏi: “Đây chính là cái mà ngươi gọi là thành ý?”
“Trong một số thời điểm, phiền phức chính là bắt đầu tình hữu nghị.”
Walton nhún vai một cách thờ ơ, thu lại bàn tay: “Cũng giống như bây giờ.”
“Nói cho hắn biết, ta không thích ngồi nghe nói nhảm.”
Dương Thiên Lý đốt một điếu xì gà, lưng dựa vào ghế nói với Lâm Hoài Phát.
Nghe xong, Lâm Hoài Phát thuật lại, ánh mắt Walton hiện lên sự tức giận.
“Ta nghĩ ngay cả ông chủ của ngươi cũng không biết ta là ai. Nói cho hắn biết, Bill Walton của gia tộc Torrios Chicago đang đứng trước mặt hắn.”
“Sau đó thì sao?”
Dương Thiên Lý hỏi ngược lại một cách bình tĩnh, cũng không sợ hãi như Walton mong đợi.
“Ta là một người rất có cá tính, vì vậy ta hy vọng ngươi hãy lắng nghe cẩn thận những lời sau đây.”
Giọng điệu Walton cực kỳ ngạo mạn: “Gia tộc Torrios hy vọng sẽ mua được từ một triệu đến ba triệu đô la chip đánh bạc mỗi tháng.”
“Chip đánh bạc?”
Dương Thiên Lý cau mày, Lâm Hoài Phát lập tức hạ thấp người giải thích.
Sòng bạc chính là một nơi tuyệt hảo để rửa tiền, nơi những khoản tiền lớn sẽ được đổi thành chip đánh bạc mà chỉ có sòng bạc mới có. Người rửa tiền sẽ dùng chip đánh bạc đặt cược hai bên. Sau đó, chip đánh bạc sẽ được quy đổi thành tiền mặt, chui lại vào túi người rửa tiền.
Về phần tại sao lại phiền phức như thế? Bởi vì ở Tinh Điều quốc này, cục thuế là nơi đáng sợ nhất. Bọn hắn kiểm soát chặt chẽ dòng tiền. Chỉ cần ngươi lộ ra bất kỳ dấu vết nào, ngươi sẽ bị bọn họ bắt tại trận. Ngay cả thế lực ngầm ở Chicago cũng bị đẩy đến mức phải mở tiệm giặt để rửa tiền.
Khi các máy giặt tự động hoạt động bằng tiền xu khác nhau thanh toán tài khoản vào ban đêm, bọn hắn sẽ bỏ vào rất nhiều tiền xu của mình, từ đó đáp ứng các yêu cầu hợp pháp hóa tài chính. Vì thế có thể thấy được khát vọng của bọn hắn đối với ngành công nghiệp cờ bạc.
“Để báo đáp lại, người Chicago sẽ đảm bảo rằng ngươi sẽ không gặp rắc rối nào trong tương lai.”
Sau khi Walton nói xong, mặt Lâm Hoài Phát tái xanh vì tức giận. Hắn đã chơi cờ bạc cả đời, hắn đương nhiên biết có một luật bất thành văn trong rửa tiền, chính là sẽ có hai mươi lăm phần trăm bơm nước.
Không ngờ đối phương hoàn toàn không nhắc đến chuyện bơm nước. Chỉ một câu nhận xét phù phiếm, bọn hắn muốn chuyển nguy hiểm sang cho tập đoàn Cẩm Tú. Bởi vậy có thể thấy được đám người Tinh Điều quốc coi thường tập đoàn Cẩm Tú đến cỡ nào.
Dương Thiên Lý nghe Lâm Hoài Phát phiên dịch lại, ánh mắt trở nên âm trầm, dùng tay cầm điếu xì gà chỉ về phía Walton, sau đó nhếch miệng cười: “Ngươi là kẻ ác? Rất tốt, ta cũng giống như vậy.”
Giọng điệu khinh miệt và không thèm để ý của đối phương khiến Walton vốn luôn khinh thường người Hạ quốc có chút thẹn quá hóa giận.
“Ngươi sẽ chết rất khó coi, ta xin cam đoan với Thượng đế.”
Khi nói ra câu nói này, ánh mắt của Walton chỉ toàn là sự âm độc. Hắn muốn tên khỉ da vàng kia hiểu được cái gì gọi là sợ hãi.
“Ngươi sẽ chết trước ta đấy.”
Lời nói thâm trầm của Dương Thiên Lý khiến cho phiên dịch Lâm Hoài Phát nhịn không được sau ót phát lạnh. Sau khi nói xong, Dương Thiên Lý làm tư thế tiễn khách, ánh mắt nhìn đám người da đen đến đàm phán như nhìn người chết.
Một đoàn người Walton rời khỏi tòa nhà, sau đó Walton chậm rãi tháo mũ xuống.
Vegas động.
Cả người tên điên thẳng tắp xông đến Trương Quân cách hắn gần nhất.
Hắn vừa di chuyển, đa số người da đen vừa rồi còn rất yên tĩnh lập tức vọt đến người Hạ quốc đang đứng đằng sau dây cảnh giới, đồng thời còn cầm hòn đá đã chuẩn bị kỹ càng trong tay đánh về phía người của Cẩm Tú.
Nhất thời, tạp vật bay đầy trời, tình thế bắt đầu tiến thêm một bước thăng cấp.