“Walton tiên sinh.”
Một cảnh sát khách sáo lên tiếng: “Nhân lúc tình thế còn chưa đến mức không thể vãn hồi, ta hy vọng ngươi mang theo những người kia rời đi.”
“Vì sao?”
Walton làm ra vẻ khoa trương: “Chúng ta bị đối xử bất công, chúng ta có quyền lên tiếng.”
“Đúng vậy, các ngươi có.”
Viên cảnh sát đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó nghiêm túc trả lời: “Nhưng thời gian dành cho các ngươi đã hết. Cư dân Las Vegas xếp hàng sau các ngươi có hoạt động phản đối hôn nhân đồng tính..."
Người Tinh Điều quốc cực kỳ coi trọng quyền tự do ngôn luận. Cho nên, những hoạt động tập trung này có thể nói là tầng tầng lớp lớp. Thời gian, địa điểm cho mỗi hoạt động đều phải xin phép trước. Trong tình huống gấp rút như vậy có thể chiếm được thời gian, thế lực người Chigaco đúng là không nhỏ.
“Huống chi…”
Viên cảnh sát thấp giọng nói: “Các ngươi đã phát sinh xung đột bạo lực. Điều này trái với quy định. Cho nên, bây giờ các ngươi rời đi là lựa chọn tốt nhất.”
Không ai muốn tùy tiện đắc tội với đám điên Chicago, ngay cả cảnh sát cũng thế.
Mặt khác, so sánh với thái độ trước đây, giọng điệu và biểu hiện của cảnh sát thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước. Đám người Hạ quốc cũng đều là nhân vật đáng gờm, cảnh sát duy trì trật tự hiện trường đã nhận ra điều này.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi phát sinh xung đột, mức độ nghiêm trọng của loại người chuyên đánh nhau trong bóng tối lộ ra, khiến cho tim bọn hắn cũng phải phát lạnh.
Las Vegas là một thành phố tội lỗi, chỉ cần ngươi đủ ác, người ta sẽ phớt lờ màu da của ngươi.
“Lâm tiên sinh, chúng ta sẽ phụ trách khuyên bọn họ. Hy vọng mọi người khống chế tốt cảm xúc của mình.”
Viên cảnh sát nói chuyện dùng kính ngữ. Điều này khiến cho đám người Lâm Hoài Phát phải có chút cảm khái.
“Nói cho bọn hắn biết, chúng ta chỉ muốn bảo vệ tài sản của mình.”
Không biết từ lúc nào Dương Thiên Lý đã đứng ở đằng sau Lâm Hoài Phát, ánh mắt nhìn chằm chằm Walton đứng cách đó không xa.
Cuộc đàm phán diễn ra tốt đẹp.
Walton rời đi. Trước khi rời đi, một nữ nhân da ngăm đen đứng trên một chiếc bục được xây dựng tồi tàn, hét lên những khẩu hiệu khàn đặc trong một thời gian dài.
Lâm Hoài Phát phiên dịch từng chữ cho Dương Thiên Lý, nội dung đơn giản chính là muốn bình đẳng.
“Đánh rắm.”
Ánh mắt Dương Thiên Lý tràn ngập khinh thường. Hắn biết rất rõ, hôm nay chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.
Chân chính đọ sức chỉ vừa mới bắt đầu.
Kẻ địch đầu tiên tập đoàn Cẩm Tú đối mặt khi đặt chân lên Las Vegas là người Chicago có bối cảnh hùng hậu. Điều này khiến cho Dương Thiên Lý cảm nhận được nhiệt huyết đã mất từ lâu.
Hắn thuộc về giang hồ và điều đó chưa từng bị tiêu diệt.
...
Trong thời đại này, Internet được mô tả là ảm đạm. Vì vậy ở trong nước, chuyện của tập đoàn Cẩm Tú tại Las Vegas vẫn bình lặng, không có mấy người biết.
“Ngươi đang nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc Tinh Điều quốc?”
Sáng hôm sau, Tô Bình Nam còn chưa rời giường, Mạnh Tịnh Tuyết đã gọi điện thoại đến, có thể thấy được Mạnh đại tiểu thư linh thông tin tức như thế nào.
“Đúng.”
Tô Bình Nam trả lời rất thẳng thắn.
“Không bị thua thiệt gì chứ?”
Giọng điệu của nữ hài vẫn dịu dàng đến khó tả. Mạnh đại tiểu thư thường không có sức chống cự đối với những chuyện cường thế, bá đạo như vậy. Sự quan tâm trong lời nói đối với Tô Bình Nam lộ ra trên mặt.
Tô Bình Nam cảm động.
Hắn luôn cố chấp, hơn nữa cũng quen một thân một mình. Lời nói của Mạnh Tịnh Tuyết khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp.
“Không có.”
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời, hỏi tiếp vấn đề mà hắn quan tâm nhất: “Tại sao ngươi biết?”
Bên kia điện thoại, Mạnh Tịnh Tuyết hé miệng cười, sóng mắt lưu chuyển lộ vẻ quyến rũ, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng của ngày thường: “Không phải con đường chính thức. Ta có người bạn sinh sống ở Las Vegas thời gian dài. Tối hôm qua, hắn gọi điện thoại nói chuyện của Cẩm Tú ở đó cho ta biết.”
“Cái tên Cẩm Tú khiến cho ta lập tức nghĩ đến ngươi. Thuộc hạ bưu hãn như vậy, ta thật sự nghĩ không ra có xí nghiệp nào ở Hạ quốc có được phong cách như vậy.”
Mạnh Tịnh Tuyết đúng là hiểu Tô Bình Nam vô cùng. Cho nên, nàng đã đoán được hắn trước tiên.
Tô Bình Nam mỉm cười. Sự chú ý của nàng khiến cho nội tâm của hắn dậy sóng.
“Vì sao ngươi lại muốn chen chân vào ngành công nghiệp cờ bạc?”
Mạnh Tịnh Tuyết có chút hiếu kỳ hỏi. Nàng thật sự nghĩ không ra.
Nàng nghĩ ngành nghề của Cẩm Tú đã đủ phức tạp rồi, lợi nhuận của từng sản nghiệp cũng rất cao. Một người mưu tính sâu xa như Tô Bình Nam nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc chắc hẳn không chỉ vì lợi nhuận.
Ngành công nghiệp cờ bạc quá phức tạp.
Đây là một ngành có nhiều rào cản sâu sắc nhất, cực kỳ không thân thiện với những người mới đến, bởi vì không ai muốn những người mới bước vào giành lấy một miếng bánh.
Bên cạnh đó, ngành công nghiệp này rất đặc biệt, dù tồn tại hợp pháp nhưng toàn bộ ngành công nghiệp đầy bóng tối, gian lận và bạo lực diễn ra liên tục, không dễ để đứng vững trong đó. Nhưng nếu có thể làm được, chính là như cá gặp nước, đại kiêu một phương.
“Ta không muốn nuôi sói thành chó.”
Giọng điệu Tô Bình Nam lạnh nhạt, cũng không kiêng kỵ Mạnh Tịnh Tuyết: “Ta cần mở rộng một điểm lợi nhuận cố định ở nước ngoài, đó là lý do tại sao ta cần tập đoàn Cẩm Tú duy trì bản chất giống sói của mình.”
Sự hiếu chiến ẩn chứa trong lời nói của nam nhân khiến Mạnh Tịnh Tuyết hơi bị mê hoặc. Im lặng vài phút, nàng nói: “Bây giờ Tinh Điều quốc rất coi trọng thị trường Hạ quốc. Cho nên, một người chú của ta là nhân viên đối ngoại có quan hệ tốt với một đại nhân vật của Lư phái. Nếu ngươi cần, ta có thể giúp một tay.”
“Không cần.”
Tô Bình Nam từ chối ý tốt của Mạnh Tịnh Tuyết: “Ta muốn nhân cơ hội này rèn luyện nhân tài có thể đảm đương một phía, thuận tiện khuếch trương một bước kế hoạch kế tiếp của ta. Cho nên, có chút khó khăn ngược lại là chuyện tốt.”
“Bước kế hoạch kế tiếp?”
Mạnh Tịnh Tuyết bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Tô Bình Nam.
“Ha ha.”
Tô Bình Nam chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.