Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 535 - Chương 535: Chúng Ta Phải Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 535: chúng ta phải ăn miếng trả miếng Chương 535: chúng ta phải ăn miếng trả miếng

Bên kia, Mạnh Tịnh Tuyết cau mày. Thời gian hai người quen nhau cũng không tính là ngắn. Vẫn là Mạnh Tịnh Tuyết chủ động tiếp cận Tô Bình Nam. Mạnh đại tiểu thư kiêu ngạo, tính tính lãnh đạm, quả quyết, nhưng chung quy nàng vẫn là nữ nhân. Từ quan hệ bạn bè phát triển đến tận bây giờ, Mạnh Tịnh Tuyết đã phí không ít tâm tư.

Ban đầu, Mạnh Tịnh Tuyết không biết yêu, cũng chưa từng trải qua tình yêu, tiếp cận Tô Bình Nam chỉ bởi vì nàng cảm thấy hai người rất xứng.

Nàng cho rằng nam nhân đó xứng với nàng, nàng cũng không chán ghét, đủ điều kiện để kết hôn. Tuy nhiên, Mạnh Tịnh Tuyết chung quy vẫn xem thường tình yêu.

Thời gian tiếp xúc càng dài, sự ưu tú và kiêu ngạo của Tô Bình Nam khiến nàng say mê. Vô tình nữ nhân kiêu ngạo đã yêu nam nhân kiệt ngạo.

Mạnh Tịnh Tuyết bắt đầu không tự chủ được mà quan tâm tất cả mọi thứ về hắn, không còn từ hiệu quả và góc độ lợi ích mà đưa ra quyết định nữa.

Thậm chí chỉ cần nhìn thấy Tô Bình Nam, Mạnh đại tiểu thư lạnh lùng như tuyết sẽ cam tâm tình nguyện trở nên dịu dàng như nước.

Nhưng hôm nay, một tiếng ha ha của Tô Bình Nam đã khiến cho Mạnh Tịnh Tuyết biết được, nàng vẫn chưa tiến vào lòng của nam nhân kiệt ngạo đó. Điều này khiến cho tim nàng có chút đau.

“Chúng ta đánh cược đi.”

Tính kiêu ngạo của Mạnh Tịnh Tuyết nổi lên.

“Đánh cược gì?”

Tô Bình Nam hỏi.

“Cho ta ba ngày, xem ta có thể đoán được bước phát triển kế tiếp trong kế hoạch của ngươi hay không.”

Trong giọng nói dịu dàng của Mạnh Tịnh Tuyết mang theo sự kiên quyết: “Nếu như đoán đúng, ngươi phải cho ta gia nhập.”

Mạnh Tịnh Tuyết quyết định thay phương thức ở cùng một chỗ với Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam bận rộn nhiều việc. Chỉ có tiến vào vòng tròn của hắn, hai người mới có thể sớm chiều ở chung. Mạnh Tịnh Tuyết có thể quang minh chính đại canh giữ người trong lòng của mình.

“Được.”

Tô Bình Nam im lặng một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Hắn cũng không hỏi nếu như Mạnh Tịnh Tuyết thua thì như thế nào.

Lại nói thêm vài câu, hai người cúp điện thoại.

Mạnh Tịnh Tuyết lẩm bẩm, âm thanh thấp đến mức không thể nghe thấy: “Nếu như thua, ta sẽ thua ngươi.”

Mười chín tiếng sau khi người Chicago phát sinh xung đột với tập đoàn Cẩm Tú lần đầu tiên.

Sa mạc Las Vegas buổi tối còn hiu quạnh và lạnh lẽo hơn cả ban ngày. Hoàng hôn đỏ như máu thiêu đốt bầu trời thành tương đỏ.

“Có biết vì sao ta lại thích sa mạc Las Vegas không?”

Trong một chiếc xe địa hình Cadillac đậu bên lề đường cao tốc, Vegas thản nhiên lau súng, hỏi Trâu Rừng Billy một câu.

“Vì sao?”

Trâu Rừng Billy nở nụ cười lấy lòng hỏi lại.

“Bởi vì bất cứ thứ gì ném vào sa mạc đều sẽ bị nó nuốt chửng mà không để lại dấu vết gì. Đám người Hạ quốc cũng không ngoại lệ.”

Vegas đằng đằng sát khí nói, trong mắt toàn là sự tàn bạo khát máu.

Trâu Rừng Billy im lặng. Một chiếc Dodge SUV màu đen xuất hiện ở cuối con đường trong tầm mắt.

“Là xe của đám người Hạ quốc.”

Một tiểu đệ ngồi ghế sau cẩn thận xác định biển số xe, sau đó đặt ống nhòm xuống, gật đầu khẳng định với Vegas đang ngồi ở ghế lái phụ.

“Hành động thôi.”

Vegas nhe răng cười với Trâu Rừng Billy. Billy nổ máy, trong tiếng gầm rú, chiếc xe màu đen lao ra như một mũi tên sắc nhọn.

Năm phút sau, hai xe gặp nhau trên đường.

Đùng đùng!

Tiếng súng giòn giã vang lên, rồi nhanh chóng tan biến trên sa mạc trống trải.

Với hai phát súng này, người Chicago đã chính thức tuyên bố với các thế lực lớn trên sa mạc rằng bọn hắn một lần nữa đặt bước chân đầu tiên vào ngành công nghiệp cờ bạc.

...

Từ nhỏ Chu Lâm đã thích xe.

Ở thời đại này, ô tô là thứ xa xỉ mà người bình thường ở Hạ quốc khó có thể chạm tới. Sau khi Chu Lâm đi theo Dương Thiên Lý, thời gian lái xe cũng không nhiều. Địa vị của hắn ở Cẩm Tú hoàn toàn không đủ cho hắn có được một chiếc xe hơi.

Sau khi đến Tinh Điều quốc, hắn xung phong nhận làm lái xe cho Dương Thiên Lý. Dương Thiên Lý đồng ý. Sự nhiệt tình của Chu Lâm đã giúp hắn rất nhanh lấy được bằng lái xe.

Sau khi có bằng lái xe, mỗi ngày Chu Lâm đều nhín chút thời gian để phóng băng băng trên sa mạc. Thứ nhất là để cải thiện kỹ năng lái xe và làm quen với điều kiện đường xá. Thứ hai là vì những con đường ở Las Vegas chắc chắn là thiên đường của những người thích lái xe. Ít người và ít xe cộ, Chu Lâm rất thích cảm giác này.

Người của tập đoàn Cẩm Tú đã đánh giá thấp mức độ hung tàn của người Chicago.

Khi một chiếc Cadillac SUV màu đen tiến đến gần chiếc Dodge của Chu Lâm, Chu Lâm cũng không phát hiện chuyện gì đang xảy ra, vì thế hắn đã ngừng xe, cho nên hắn chết.

Với vết thương chí mạng trên ngực, Chu Lâm, một thanh niên sinh ra ở Ô thành đã qua đời khi mới hai mươi sáu tuổi.

Chu Lâm mất tích.

Nói là mất tích, nhưng những vết đạn trên chiếc Dodge Coover màu đen đã nói lên tất cả.

Cảnh sát đến thông báo cho Dương Thiên Lý Hạ quốc biết. Hắn không nhìn thấy sự bi thương hay sợ hãi trên gương mặt của đối phương.

Hắn linh cảm rằng vụ việc này sẽ khiến Las Vegas vốn đã yên ắng bấy lâu nay sẽ một lần nữa rơi vào vòng xoáy bạo lực.

“Tiên sinh, ta hy vọng ngươi sẽ kiềm chế và tin tưởng vào khả năng giải quyết tội phạm của chúng ta.”

Viên cảnh sát nói xong, lập tức được người của tập đoàn Cẩm Tú chi nhánh Las Vegas lịch sự đưa ra ngoài. Nhìn người Hạ quốc với sắc mặt không thay đổi sau lưng mình, hắn thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.

Tin tức rất nhanh được truyền về nước sau một tiếng rưỡi.

“Lão đại, chúng ta phải ăn miếng trả miếng.”

Sau khi báo cáo lại tình huống, Dương Thiên Lý đưa ra ý kiến của mình với vẻ mặt tàn nhẫn.

Tô Bình Nam biết tính cách của Dương Thiên Lý, cũng không kinh ngạc với ý kiến này: “Ngươi muốn làm gì?”

Tô Bình Nam im lặng mấy phút rồi hỏi.

“Người ra tay nhất định là cái tên gia hỏa tên Vegas trong đám người Chicago. Tìm hắn, sau đó tiễn hắn đi gặp Chu Lâm.”

Dương Thiên Lý nói tiếp: “Chúng ta còn phải ác hơn cả đối phương. Nếu không, sẽ càng có nhiều con sói để mắt đến chúng ta hơn.”

Tô Bình Nam vẫn im lặng, cũng không đưa ra quyết định ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment