Thực ra, sự hung ác trong xương tủy của hắn chỉ nhiều chứ không ít hơn so với Dương Thiên Lý. Hắn đương nhiên biết đạo lý đánh một quyền tránh trăm quyền tới.
Nhưng cái đầu quyết định cái mông. Vị trí của Dương Thiên Lý giúp hắn dễ dàng đưa ra lựa chọn này, nhưng Tô Bình Nam cần phải kiểm tra tất cả các khía cạnh, mọi quyết định của hắn sẽ liên quan đến nhiều thứ, hắn cần phải thận trọng.
“Hãy kiên nhẫn, chúng ta cần một cơ hội phù hợp hơn.”
Tô Bình Nam ngừng gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu bình thản. Hắn cân nhắc hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn từ chối lời đề nghị trả thù ngay lập tức của Dương Thiên Lý.
“Lão đại?”
Giọng nói của Dương Thiên Lý có chút không kiên nhẫn: “Tại sao?”
“Ánh mắt phải nhìn xa hơn một chút. Căn cơ chúng ta còn chưa ổn. Nếu lập tức trả thù, chúng ta sẽ rước lấy rất nhiều ánh mắt và phiền phức không cần thiết.”
Giọng điệu Tô Bình Nam lộ ra sự tàn nhẫn: “Chết một Vegas cũng không đánh người Chicago bị thương được. Không đánh thì thôi, đã đánh thì phải đánh cho thật đau.”
Giọng điệu Tô Bình Nam rất lạnh: “Đánh đến heo cũng phải phục.”
“Vâng, ta sẽ canh chừng người bên dưới.”
Dương Thiên Lý đáp ứng vô cùng dứt khoát.
Ở Cẩm Tú, không ai dám chất vấn quyết định của boss. Dương Thiên Lý lại càng không chút do dự.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thiên Lý nói với Lâm Hoài Phát đang đợi ở bên cạnh: "Nói với mọi người, lão đại muốn chúng ta kiên nhẫn."
Khả năng chấp hành kinh khủng của tập đoàn Cẩm Tú một lần nữa diễn ra trước mắt Lâm Hoài Phát. Mặc dù sắc mặt tất cả mọi người đều âm trầm đến đáng sợ, nhưng kể từ đó, bọn hắn không bước ra khỏi Cẩm Tú nửa bước nếu như chưa được phép.
Dương Thiên Lý cũng không nhàn rỗi. Hắn ủy thác cho Aston Dell mua một sân tập bắn ở phía đông Las Vegas.
Bởi vì thời gian eo hẹp, tập đoàn Cẩm Tú đã chi ra giá gấp ba. Tô Bình Nam cũng chẳng có ý kiến gì về điều này. Sân tập bắn chỉ mở cửa đối nội, tiếng súng vang lên không dứt bên tai cả ngày.
Sau khi sống lại, Tô Bình Nam đang từng bước trưởng thành.
Kiếp trước, hắn tàn nhẫn, hung hãn, khoái ý ân cừu nhưng lại bị hoàn cảnh áp bách, lang bạt giang hồ, cả đời không có thành tích. Nhiều lúc hắn cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
Nếu là hắn lúc đó, hắn sẽ đưa ra lựa chọn giống Dương Thiên Lý, thậm chí thủ đoạn càng thêm kịch liệt hơn.
So hung ác, sự ngông cuồng trong máu của Tô Bình Nam khiến hắn không e ngại bất cứ kẻ nào. Nhưng sau khi tái sinh, những thay đổi về tài sản và địa vị đã đưa hắn trở lại từ đống tro tàn. Ít nhất về tầm nhìn và tư duy, hắn có đủ điều kiện để trở thành một kiêu hùng.
Sở dĩ hắn từ chối phương thức của Dương Thiên Lý là vì hắn có suy nghĩ của mình.
Đầu tiên, định vị của hắn đối với tập đoàn Cẩm Tú khác với người Chicago. Điều mà Cẩm Tú muốn hướng đến là một tập đoàn tài phiệt đa quốc gia có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới chứ không phải một thế lực ngầm không nhìn thấy ánh sáng.
Thế gian chưa bao giờ là một màu. Cẩm Tú nhất định phải có thủ đoạn màu đen, nhưng không phải màu đen có tính chất quá nặng. Có như vậy, bọn hắn mới có thể thuận tiện đối phó với những chính trị gia đạo đức giả của Tinh Điều quốc.
Cho nên, hắn không muốn dùng phương thức của người Chicago để chém giết đối phương trong bóng tối. Nhưng hắn nhất định phải đánh người Chicago thật đau. Nếu có cơ hội, Tô Bình Nam sẽ không do dự nhổ tận gốc đối phương. Đây chính là quyết định thấm trong máu của nam nhân. Điều này không thể thay đổi, mà Tô Bình Nam cũng không muốn thay đổi.
“Tô thân mến, nếu ngươi sẵn sàng cho thêm ba điểm vào trong kinh doanh dầu ô liu, gia tộc Corleone sẽ đồng ý giúp ngươi ngăn chặn đám người Chicago chết tiệt đó.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Dương Thiên Lý, điện thoại của Michael Corleone đã gọi tới: “Tất nhiên, không phải tình hữu nghị của chúng ta không bền chặt, mà là ta cần một số lợi ích cụ thể để thuyết phục đám lão gia hỏa kia.”
Michael Corleone đang nói sự thật.
Hắn không muốn người Chicago xông vào gây rắc rối. Những kẻ đó quá tham lam, chắc chắn sẽ khiến ngành công nghiệp cờ bạc vốn đã suôn sẻ một lần nữa thu hút sự chú ý của một số ban ngành.
Nhưng vấn đề của giáo phụ Don Corleone đã khiến gia tộc Corleone bị tổn hại rất nhiều. Rất nhiều người không muốn xảy ra tranh chấp với người Chicago vì người Hạ quốc vào thời điểm này một lần nữa.
Tất nhiên, nếu Tô Bình Nam sẵn sàng trả một số lợi ích, hắn vẫn có thể áp đảo những tiếng nói đó.
“Ta vốn cho rằng ngươi đã ngồi vững vị trí giáo phụ rồi chứ.”
Tô Bình Nam mỉm cười từ chối ý tốt của Michael: “Một người luôn phải học cách tự mình bước đi, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý.”
“Ngươi đừng nên khinh thường, người Chicago rất khó đối phó.”
Michael cúp máy sau khi nói về chuyện cũ năm đó và những gì hắn biết về người Chicago.
Cuộc trò chuyện với Michael khiến Tô Bình Nam nhớ kỹ một con số.
Ba mươi bảy.
Michael không miêu tả quá nhiều cuộc chiến giữa gia tộc mafia do lão Corleone dẫn đầu với người Chicago, hắn chỉ nói một tập hợp các con số.
Ba mươi bảy lần, các vụ giết người ở Nevada đã tăng ba mươi bảy lần chỉ trong sáu tháng, nhiều hơn ba thập kỷ qua cộng lại.
Sau khi phải trả một cái giá quá đắt, người Chicago vẫn bước vào không chút do dự khi nhìn thấy cơ hội.
Ánh mắt Tô Bình Nam bắt đầu sáng lên.
...
Mỗi một chiến thắng vang dội của tập đoàn Cẩm Tú đều có một bố cục cực kỳ chính xác và một mạng lưới quan hệ chặt chẽ đằng sau nó.
Điều đầu tiên Tô Bình Nam cần tìm chính là mục đích cơ bản của người Chicago.
Rất đơn giản.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến người Chicago trà trộn trong bóng tối có thể làm việc liều lĩnh đến như vậy, đó chính là lợi nhuận. Chỉ có một khoản lợi nhuận đủ lớn mới có thể khiến những người này mạo hiểm một cuộc chiến khác với gia đình Corleone và nguy cơ bị các ban ngành liên quan điều tra để bước chân vào California một lần nữa.
Vậy câu hỏi đặt ra, lợi ích là gì?