Văn phòng luật sư Aston bắt đầu bận rộn trong im lặng. Nhờ chi mạnh một số tiền lớn, tin tức bắt đầu đổ dồn về phía Tô Bình Nam.
“Fuck!”
Walton vò tờ báo trong tay thành một cục, đập thẳng vào mặt Trâu Rừng Billy đang ngơ ngác.
Billy xoa mũi, xoay người nhặt tờ báo lên, sau đó thức thời núp đằng xa. Đây chính là phương pháp tốt nhất xoa dịu lão đại khi tức giận.
“Tất cả đều là đồ con lợn. Lấy của ta những ba ngàn đô la Mỹ. Bọn hắn lừa ta. Ta sẽ đánh gãy chân đám quỷ da trắng đó.”
Walton không ngừng la hét khiến Billy tò mò đưa tay vuốt tờ báo, những tin tức và hình ảnh bên trên khiến hắn có chút sững sờ.
“Rốt cuộc ai mới là người phân biệt chủng tộc?”
Dưới tiêu đề màu đen và đậm là khuôn mặt đầy máu của Trương Quân, bức ảnh trông hơi sốc.
Trâu Rừng Billy bĩu môi, sờ lên vết thương trên cổ vừa liền sẹo, tiếp tục đọc.
Toàn bộ bài viết có khuynh hướng thiên về một phía.
Cái gì là người da đen có tiền sử năm lần ăn trộm, cái gì là sự thiện lương và mềm yếu của người Hạ quốc đã trở thành cớ cho người da đen… Billy đọc xong chỉ muốn mắng người.
…
Trong lúc Walton đang điên cuồng chửi bới tờ báo, định tổ chức một sự kiện khác để gây áp lực lên tập đoàn Cẩm Tú, văn phòng công viên California chịu trách nhiệm tổ chức các cuộc tụ tập biểu tình cũng đang có một cuộc trò chuyện.
“Tiên sinh, nếu có một nhóm người khác chống lại thân chủ của ta, ta hy vọng ngươi có thể điều tra và thông báo trước cho thân chủ của ta.”
Luật sư Borges với mái tóc được vén ra sau đang nói chuyện với người phụ trách văn phòng Công viên California.
Borges có địa vị cực cao trong giới pháp luật Tinh Điều quốc. Hắn nói chuyện không thèm khách sáo với nam nhân mập mạp hói nửa đầu trước mặt: “Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không biết nội tình của đám người tụ tập biểu tình đó. Nếu như còn có lần tiếp theo, ta có lý do hoài nghi ngươi đang lạm dụng quyền và kỳ thị chủng tộc với người Hạ quốc.”
Từng tội danh chụp xuống khiến gã mập căng thẳng, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
“Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ ta.”
Borges tất nhiên hiểu đạo lý hăng quá hóa dở, lập tức kết thúc cuộc nói chuyện. Trước khi ra cửa, luật sư da đen dừng bước: “Ngươi đừng có ý định khiêu chiến cố chủ của ta. Hai mươi phút nữa, sẽ có người đến tìm ngươi. Ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là hào phóng và khẳng khái.”
Borges rời đi, gã quản lý đầu hói còn chưa tỉnh hồn, hai mươi phút sau, quả nhiên có tiếng gõ cửa.
Một người Hạ quốc hỏi những câu hỏi không đâu liên quan đến vấn đề tụ tập biểu tình, sau đó để lại một cái túi da trâu rồi lịch sự ra về.
Sau khi thận trọng đóng cửa lại, gã quản lý mập vội mở cái túi, ngay lập tức nhìn thấy những tờ tiền xanh trong tầm mắt.
Hizz!
Hắn đếm số đô la trong túi, miệng phát ra tiếng rên rỉ: “Bây giờ người Hạ quốc giàu như vậy sao?”
Đột nhiên tay hắn dừng lại, ở dưới cùng của tờ tiền, một viên đạn màu vàng cam xuất hiện trước mặt hắn.
…
Bố cục của Tô Bình Nam ở Las Vegas vẫn đang diễn ra một cách có trật tự.
Hulk, tổng biên tập nhật báo lớn nhất Las Vegas, vẻ mặt tự mãn, sau khi nhận được chi phiếu quảng cáo từ Matthew, giọng điệu tràn đầy nhiệt huyết: “Matthew tiên sinh, thay ta truyền lời cảm ơn đến ông chủ phương Đông thần bí sau lưng ngươi.”
Hai ngày trước, hắn cũng không khách sáo đến như vậy. Sau khi từ chối chỉnh sửa tin tức, Hulk bị Robert Matthew ném lên bàn chứng cứ trốn thuế và một hợp đồng quảng cáo béo bở, gã hậu duệ người Đức ngạo mạn này mới thay đổi sắc mặt.
“Làm rất tốt.”
Matthew hiểu quá rõ đức hạnh của đám người làm truyền thông. Sau khi thản nhiên ứng phó một câu, hắn nói tiếp: “Nếu ngươi sẵn sàng vạch trần một số tội lỗi một cách táo bạo hơn, ngươi sẽ nhận được phần thưởng lớn hơn."
Lời nói của Robert Matthew khiến sắc mặt Hulk có chút âm tình bất định. Hắn hiểu ý của cựu nhân viên cơ quan tình báo hàng đầu, nhưng sự điên cuồng của người Chicago khiến hắn có chút ném chuột sợ vỡ bình.
“Yên tâm đi.”
Matthew mỉm cười nói: “Bọn hắn còn chưa điên cuồng đến tình trạng đó.”
Hôm nay, hắn nhận được một cuộc điện thoại quốc tế.
Người gọi điện thoại chính là ông chủ đằng sau gã luật sư lưu manh Aston Dell, một vị phú hào thần bí phương Đông.
“Robert Matthew tiên sinh?”
Một giọng nữ trong trẻo phiên dịch tiếng Anh cho hai bên.
“Đúng vậy, Tô tiên sinh.”
Sau khi biết đối phương là ai, Matthew lập tức dùng kính ngữ.
“Ngươi đã có được sự tin tưởng ban đầu của ta, vì vậy ta quyết định tiếp tục thuê ngươi và bạn bè của ngươi để giúp ta xử lý một số việc."
Việc Matthew xử lý giới truyền thông và công đoàn khiến Tô Bình Nam cảm thấy người này rất hữu dụng.
“Ta nguyện ý tiếp tục làm việc cho ngươi.”
Matthew có chút phấn khích, ngay lập tức đồng ý.
Chi phí cho phòng làm việc của hắn rất lớn. Một đám tinh anh đi theo hắn rất cần tiền. Cho nên, hắn rất cần những khách hàng cố định lớn.
Buồn ngủ gặp chiếu manh.
Vị phú hào phương Đông thần bí là khách hàng chất lượng cao mà hắn tha thiết mơ ước, có được khối tài sản lớn, tiền cũng trả đầy đủ, cực kỳ hào phóng.
“Ta cần ngươi giúp ta mua một vài thứ.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam rất bình tĩnh, nhưng nội dung khiến Matthew có chút ngây ra: “Ta muốn ngươi giúp ta mua mọi thứ có thể mua được ở Las Vegas.”
“Mọi thứ?”
Matthew không chắc mình có hiểu yêu cầu của đối phương hay không.
“Đúng vậy, mọi thứ.”
Tô Bình Nam trả lời một cách khẳng định. Hắn nhàn nhã thở ra làn khói xanh nhạt: “Đất đai, sân bay, khách sạn, đài truyền hình, báo chí, thậm chí cả câu lạc bộ đua ngựa...”
“Những thứ này thuộc về mọi thứ.”
Im lặng vài giây, Matthew hỏi: “Tô tiên sinh, có tiện cho ta biết tại sao ngươi lại làm thế không?”
Sau khi cân nhắc vài phút, Tô Bình Nam nói đáp án trong lòng của mình: “Ta muốn sở hữu hợp pháp Las Vegas.”
“Cái này cần nhiều tiền, rất nhiều tiền, thưa tiên sinh.”
Matthew nói chuyện vô cùng uyển chuyển, lòng bàn tay của hắn hơi đẫm mồ hôi vì quá phấn khích.