Trương Huy im lặng.
Sự cố gắng của Kiều Kiều khiến hắn cảm động. Trương Huy rất thông minh, biết hiện tại tập đoàn Cẩm Tú rất khó trở nên nổi bật nếu chỉ có dũng cảm và chiến đấu. Tập đoàn cần chính là nhân tài về kinh doanh như Kiều Kiều.
Cố gắng, xinh đẹp, có đầu óc kinh doanh. Cho nên, hắn quyết cược một lần, cược tương lai Kiều Kiều sẽ có một chỗ cắm dùi trong nội bộ tập đoàn.
“Nói với ta một chút đi, vì sao ngươi không lái xe nữa?”
Cảm xúc của Kiều Kiều đã hoàn toàn bình thường trở lại. Nàng dựa lưng vào ghế sau, mơ hồ lộ ra phong thái của nữ cường nhân ngày sau.
“Giám đốc Kiều.”
Trương Huy thở dài nói: “Ta đã vi phạm quy củ.”
Nghe Trương Huy nói, Kiều Kiều im lặng. Một tập đoàn cự phách, phong cách hành sự vô cùng bá đạo, Kiều Kiều bắt đầu hiểu được nàng nên làm như thế nào.
Đẩy cửa phòng làm việc của Tô Bình Nam, Kiều Kiều lập tức ngửi được mùi xì gà: “Tô tổng, ta cần nói với ngươi một chuyện.”
Quay lại đóng cửa phòng làm việc, Kiều Kiều lịch sự gật đầu với Tô Văn Văn trên ghế salon, sau đó nói với Tô Bình Nam.
“Chuyện của Triệu Đại Sơn?”
Mặt Tô Bình Nam không hề có chút biểu cảm, bình thản hỏi.
“Vâng.”
Kiều Kiều sắp xếp lại lời nói, nói rõ từng câu từng chữ: “Đối phương chỉ là một tên du côn bất nhập lưu. Cách làm của Trương Huy có chút quá kích nhưng lại hữu hiệu.”
“Hữu hiệu?”
Tô Bình Nam nhướng mày, ánh mắt nhìn Kiều Kiều cười mà như không phải cười: “Đã ký hợp đồng rồi?”
Kiều Kiều im lặng. Nàng cúi đầu suy tính vài phút, sau đó nói tiếp: “Đối với loại người này, chỉ cần hắn sợ, chuyện còn lại rất đơn giản. Cho ta hai ngày, ta sẽ làm tốt hết thảy.”
Tô Bình Nam vẫn nhàn nhã hút xì gà, chờ Kiều Kiều nói xong mới mỉm cười, chỉ vào Tô Văn Văn đang ngồi trên ghế salon.
“Kế hoạch kinh doanh làm rất tốt, nhưng thủ đoạn thì phải đuổi kịp. Nhân từ, nương tay sẽ không làm được kinh doanh ở Cẩm Tú. Chỉ một Triệu Đại Sơn mà ngươi cần những hai ngày.”
Tô Bình Nam gõ bàn một cái: “Văn Văn, ngươi đi một chuyến với giám đốc Kiều đi.”
Tô Văn Văn lập tức đứng dậy: “Vâng.”
Tô Bình Nam gật đầu, giọng điệu cay nghiệt: “Chúng ta tự chọn đường đi. Bọn hắn làm mùng một, chúng ta làm mười lăm. Gà đáng giết thì giết, khỉ nên làm thì làm.”
“Vâng.”
Tô Văn Văn khom người, sau đó quay người đưa tay phải ra với Kiều Kiều: “Giờ đến ta, ngươi kết thúc công việc rồi.”
Kiều Kiều bị sự tàn nhẫn của hai nam nhân khi nói chuyện làm cho sững sờ. Nàng ngây người mấy phút mới phản ứng lại.
“Hợp tác vui vẻ.”
Kiều Kiều không biết, từ lúc này nàng mới xem như thông qua giai đoạn quan sát của Tô Bình Nam. Hắn bắt đầu dự định để nàng chân chính dung nhập Cẩm Tú.
...
Không thể nghi ngờ tài năng kinh doanh của Kiều Kiều.
Khi nàng đưa xấp tài liệu dày cộm đến trước mặt Tô Văn Văn, ánh mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc.
Lật xem bản kế hoạch, tự đáy lòng Tô Văn Văn cảm thấy mình không phải dân kinh doanh.
Hắn quản lý nguyên liệu đá Cẩm Tú thời gian không ngắn, tiền kiếm cũng không ít, nhưng điều này cũng chẳng liên quan gì đến khả năng kinh doanh của hắn. Làn sóng xây dựng ở Thiên Nam đã mang đến thị trường cho người bán, hắn chỉ cần dựa theo khung xương mà Tô Bình Nam đã định sẵn làm từng bước là được. Thật sự hắn chưa từng nghĩ đến một nguyên liệu đá bình thường lại có thể có nhiều kế hoạch đến như thế.
Bộp!
Sau khi lật xem vài trang, Tô Văn Văn khép tập tài liệu lại, vuốt lông mày, sau đó nhìn Kiều Kiều nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết chỗ khó khăn trong việc kinh doanh là được.”
Kiều Kiều im lặng vài phút rồi đáp: “Tích hợp thị trường thứ cấp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người. Một phần lớn hợp đồng xây dựng tỉnh đều nằm trong tay những đại lý cấp hai lớn nhất, bọn hắn kiếm được không ít lợi nhuận. Chúng ta cưỡng ép thu hồi thị trường, đối phương bất đắc dĩ sẽ di chuyển đến nguyên liệu đá Hải Châu. Mặc dù lợi nhuận giảm đi rất nhiều nhưng không bị Cẩm Tú khống chế.”
“Ừm.”
Tô Văn Văn gật đầu, hỏi tiếp: “Còn gì nữa hay không?”
“Còn.”
Kiều Kiều tiếp tục nói: “Nguyên liệu đá đang tăng lên, một số mỏ đá ở xa đã có giá trị khai thác, nhưng những mỏ này không nằm trong tay chúng ta. Tuy số lượng ít nhưng chúng có thể gây ra biến động lớn cho thị trường."
Sau khi nghiêm túc lắng nghe Kiều Kiều phân tích từng vấn đề, Tô Văn Văn đứng dậy: “Ta hiểu rồi, chúng ta làm việc thôi.”
“Được.”
Kiều Kiều đáp ứng rất thẳng thắn, nhưng ánh mắt nhìn Tô Văn Văn lại tràn ngập tò mò.
Nam nhân này sẽ làm thế nào?
Nên biết rằng, những người đó rất khó dây dưa. Mỗi lần đi đàm phán hợp đồng, Kiều Kiều đều đau đầu.
Xét về lợi ích, Kiều Kiều sẽ nhượng bộ.
Nàng cũng nói rõ, sau khi phân khúc thị trường, lợi nhuận của các đại lý thương hiệu không hề thấp, nhưng không ai trong số này có thiện chí hợp tác.
Hơn nữa, thái độ của những người đó hoàn toàn không thể chê được. Bất luận ngươi nói cái gì, bọn hắn đều đồng ý, nhưng chân trước ngươi vừa đi hoặc khi đặt bút chuẩn bị ký hợp đồng, bọn hắn lại đưa ra đủ loại lý do để từ chối.
Khoa trương nhất là một lần, một người bị Kiều Kiều ép đến nỗi không còn cách nào bất tỉnh ngay tại chỗ, khiến Kiều Kiều bị dọa nhảy dựng một cái.
Nếu không phải ánh mắt của đối phương lén nhìn quanh bị Kiều Kiều bắt quả tang, Kiều Kiều rất có thể đã bị lừa.
Hai người sóng vai nhau mà đi. Tô Văn Văn mỉm cười, nói một câu khiến Kiều Kiều có chút nghĩ không ra: “Lão đại nói ngươi rất có tiềm lực, không biết ngươi có sợ không?”
“Sợ?”
Bước chân Kiều Kiều chậm lại. Gương mặt nữ hài lập tức lộ ra vẻ kiên nghị: “Ta sẽ không sợ.”
Tô Văn Văn nhìn chằm chằm Kiều Kiều, mỉm cười ý vị thâm trường: “Tốt.”