Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 541 - Chương 541: Nện Vào Đầu Hắn Đi

Chương 541: Nện vào đầu hắn đi Chương 541: Nện vào đầu hắn đi

Huyện Trường Dương.

Tin tức Tô Văn Văn trở về truyền khắp thị trường nguyên liệu đá.

“Hồng gia.”

Người lên tiếng là Tiểu Dương dạo này làm ăn không tệ: “Giám đốc Tô mời mọi người ăn cơm, cùng đi không?”

Hồng lão đầu lắc đầu.

“Hôm nay lão đầu tử cảm thấy không khỏe, không đi được.”

“Ồ?”

Tiểu Dương cũng là tay lão luyện trong giang hồ, nhìn Hồng gia tóc hoa râm, mỉm cười không nói gì thêm: “Ta đi đây.”

Hồng gia gật đầu. Ánh mắt sau cùng của Tiểu Dương khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Vừa nhận điện thoại của Ngô Khải xong, sau đó đến tin tức Triệu Đại Sơn bị chém, ngay sau đó Tô Văn Văn lại quay trở về Trường Dương. Mấy chuyện này nhất định có liên quan đến nhau.

Dù sao Hồng Hải cũng già rồi, lá gan giang hồ cũng càng lúc càng nhỏ. Mấy ngày trước, nếu không phải nhúng chân quá sâu, chưa chắc hắn đã có gan chống đến hiện tại.

Người có đủ tư cách để Tô Văn Văn mời cơm không nhiều. Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai bàn. Khi Kiều Kiều bước vào phòng bao, nhìn đâu cũng thấy toàn những gương mặt khiến nàng đau đầu.

Thức ăn rất nhanh được mang lên. Trong lúc mọi người còn đang châu đầu ghé tai, Tô Văn Văn đã bưng ly rượu đứng lên.

“Trong khoảng thời gian ta rời đi, mọi người đều sống không tồi. Ta xin kính một ly trước.”

Tô Văn Văn uống một hớp trước, mọi người mỉm cười bồi theo. Trong đó có mấy người ngày thường cư xử khéo léo, lúc này thậm chí còn hùng hồn hơn. Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên náo nhiệt.

Trong lúc Tô Văn Văn đang uống ly thứ hai, cửa phòng bao được đẩy ra. Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi nét mặt già nua vội vã chạy vào.

Vừa vào cửa, hắn lập tức chạy đến gần Tô Văn Văn và Kiều Kiều, mỉm cười chắp tay nịnh nọt, miệng không ngừng nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá, hôm nay trong nhà tạm thời xảy ra chút việc gấp, thành ra ta tới muộn một chút. Giám đốc Tô, giám đốc Kiều thứ lỗi, ta xin tự phạt một ly rượu trước.”

Nam nhân trung niên mặc kệ ly rượu trên bàn gần đó là của ai, vội cầm lấy uống một hớp.

Do uống hơi gấp, hắn lập tức bị ho khan, nhất thời sắc mặt đỏ bừng.

Kiều Kiều liếc mắt nhìn, nhanh chóng nhận ra hắn chính là kẻ già đời làm bộ hôn mê trước mặt nàng. Chỉ là bây giờ trán của kẻ già đời này đổ đầy mồ hôi, gương mặt sợ hãi, nào còn cái kiểu giảo hoạt như khi nói chuyện với nàng nữa.

Cái gọi là không đánh vào mặt người đang cười.

Quen làm ăn theo kiểu hòa khí sinh tài, Kiều Kiều theo bản năng định đưa tay cầm lấy ly rượu. Lúc này, một tay của Tô Văn Văn đã đè xuống cánh tay của nàng.

Trong lúc Kiều Kiều đang ngạc nhiên, nàng nhìn thấy Tô Văn Văn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân trung niên đang không ngừng ho khan kia, lạnh lùng hỏi: “Trong nhà có việc?”

“Vâng, vâng vâng.”

Sắc mặt nam nhân trung niên trắng bệch, vội vàng gật đầu.

Tô Văn Văn ngoắc ngón tay, một nhân viên Cẩm Tú đi theo hắn thời gian dài vội chạy đến, nói nhỏ bên tai Tô Văn Văn vài câu mới lui xuống.

“Trong nhà có chuyện gì?”

Gương mặt Tô Văn Văn không chút biểu cảm, ra hiệu những người còn lại rót đầy ly rượu, đồng thời lạnh lùng hỏi lại.

“Con trai ta bị xe chở đá bên ngoài va chạm. Cũng may là không có việc gì lớn.”

Nam nhân trung niên đáp.

“Ừm.”

Tô Văn Văn từ chối cho ý kiến, mỉm cười với Kiều Kiều, rồi chỉ vào chai rượu còn một nửa trên bàn: “Cầm lên đi.”

Kiều Kiều mờ mịt gật đầu. Mặc dù nữ hài không biết rõ vì sao Tô Văn Văn lại làm như thế, nhưng nàng vẫn nghe lời cầm lên.

Trong phòng bao lặng ngắt như tờ. Tô Văn Văn kẻ đến không thiện, ai cũng không muốn mình dính rủi ro.

Tô Văn Văn ngoắc tay với người nam nhân trung niên: “Lão Lý, ngươi qua đây đi.”

Lão Lý cũng chính là người nam nhân trung niên kia. Hắn run rẩy bước về phía trước mấy bước, sau đó đứng thẳng.

“Có người nói cho ta biết ngươi ở nhà Hồng Hải nửa tiếng. Từ khi nào Hồng Hải trở thành con của ngươi vậy?”

Một câu hời hợt của Tô Văn Văn lập tức khiến sắc mặt lão Lý trắng bệch, bên trong ánh mắt toàn là sự khủng hoảng.

“Ngươi tìm hắn nói chuyện ba lần.”

Tô Văn Văn không thèm để ý nam nhân trung niên đang luống cuống đứng ở nơi đó, quay sang nói với Kiều Kiều: “Hắn lật lọng ba lần đúng không?”

“Đúng.”

Kiều Kiều gật đầu. Bây giờ, nàng mới cảm thấy mình đúng là ngu, tay cầm cái bình ngơ ngác mà đứng, cũng không biết Tô Văn Văn muốn làm gì.

“Nện hắn.”

“Cái gì?”

Kiều Kiều không tin vào lỗ tai của mình.

Tô Văn Văn nhìn Kiều Kiều, giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi nghe không hiểu à?”

“Vâng.”

Kiều Kiều ngây ngốc gật đầu.

“Dùng cái chai trong tay ngươi nện vào đầu hắn đi.”

Tô Văn Văn nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Bây giờ ngươi hiểu chưa?”

...

Người này hay người kia, tinh thần đều không giống nhau. Đây chính là ấn tượng của Kiều Kiều đối với các thành viên nguyên liệu đá sau khi Tô Văn Văn trở về.

Thực tế, nàng đang phải cắn răng nhịn.

Kiều Kiều trời sinh tính cách mạnh mẽ, không bao giờ chịu thừa nhận thất bại. Chỉ là Kiều Kiều đã quá xem thường sự phức tạp và dã man của thị trường nguyên liệu đá Thiên Nam.

Trước đây, nàng làm việc cho một công ty lớn hoạt động trong lĩnh vực thương mại quốc tế, đối với vấn đề kinh doanh, chữ tín và hòa hợp luôn đứng nhất. Cho nên, có vẻ như nàng hơi thiếu chuẩn bị cho một hoàn cảnh ngư long hỗn tạp ở đây.

Quy củ tập đoàn Cẩm Tú rất sâm nghiêm.

Khi Kiều Kiều còn chưa lên tiếng, người bên dưới không dám tự tiện chủ trương. Tuy nhiên, sau mấy lần Kiều Kiều đàm phán không thành, tất cả mọi người đã phải nhẫn nhịn một hơi.

Rất nhiều người bên dưới nghĩ không ra, vì sao Kiều Kiều nhất định phải đàm phán? Trong mắt đám gia hỏa dã tính khó thuần, những cuộc đàm phán mà Kiều Kiều đã thành thói quen trong kinh doanh lại không thể tưởng tượng nổi đối với bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment