Người bên dưới tập đoàn Cẩm Tú, dưới sự dẫn dắt của Tô Bình Nam đều là kiệt ngạo, chưa từng là thiện nam tín nữ.
Tàn nhẫn trấn áp, chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen.
Những từ mang ý nghĩa xấu này được tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam dùng đến lô hỏa thuần thanh. Dưới cái nhìn cực đoan của hắn, trong thời đại kinh doanh phát triển man rợ này, chẳng mấy ai trong sạch. Dù sao, có việc một gậy đánh chết ngươi. Không có việc cũng làm cho ngươi thoát thân không được. Đây chính là thủ đoạn thường dùng của tập đoàn Cẩm Tú. Tô Văn Văn là người ủng hộ Tô Bình Nam không bao giờ thay đổi, thủ đoạn lại càng tàn nhẫn hơn.
Cho nên ngay từ đầu, đám người kiếm cơm từ thị trường nguyên liệu đá Trường Dương đối với Tiểu Hồng Bào mà nói chính là có tật giật mình. Về sau, do thị trường cũng đã ổn định, Tô Văn Văn cũng quá bận rộn. Vì thế, sự khống chế mới dần dần thả lỏng.
Thật ra, cực kỳ thông minh như Kiều Kiều lại càng biết rõ, nàng phải càng thêm cường thế, sau đó dựa vào sự xinh đẹp của mình mới có thể khiến cho đám gia hỏa cao lớn thô kệch kia chịu phục.
…
“Nện hắn.”
Giọng điệu Tô Văn Văn bình tĩnh đến mức giống như đang nói đến một việc nhỏ không có ý nghĩa.
Kiều Kiều rất biết kinh doanh, hào phóng, nhưng ở một số phương diện lại là con hổ giấy chính cống.
Nam nhân trung niên họ Lý cũng thật lạ. Rõ ràng đang sợ gần chết, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Tô Văn Văn, hắn không dám di chuyển dù chỉ nửa bước.
Ở cái thời đại này, có được gia sản mấy trăm vạn có mấy ai là kẻ ngốc chứ. Khi Tô Văn Văn nói hắn đến nhà Hồng Hải, lão Lý đã biết rất rõ hắn không thể gạt được những người kia.
Có lẽ Cẩm Tú đã sớm để mắt đến hắn.
Phát hiện này khiến hắn cực kỳ hoảng sợ. Tiểu Hồng Bào đối với hắn mà nói có chút xa xôi, nhưng sự tích của cái tên sát tinh trước mặt lại rõ mồn một. Cho nên, hắn không dám đi, càng không thể tránh.
Đánh có lẽ không phạt, phạt sẽ không đánh. Mông của hắn không sạch, tập đoàn Cẩm Tú sẽ vì một tên trốn thuế mà đau đầu sao?
“Nện hắn.”
Tô Văn Văn lặp lại lần thứ ba, giọng điệu mang theo ý vị khác.
Đại lão nói thủ đoạn kinh doanh của bọn hắn không đủ, làm việc quá dã man. Phong cách làm việc của tập đoàn cần phải thức thời. Vì thế, nữ hài tên Kiều Kiều sẽ là một bổ sung rất tốt.
“Trong nội tâm nàng có lửa, ta xem trọng nàng.”
Tô Văn Văn nhớ rất rõ dáng vẻ khi nói chuyện của Tô Bình Nam. Chẳng lẽ lão đại cũng nhìn nhầm người?
Kiều Kiều cắn môi, ánh mắt có chút rời rạc. Ngón tay cầm cái chai bởi vì dùng sức mà có vẻ hơi xanh.
Nàng biết, cái chai này sẽ quyết định quỹ tích nhân sinh tương lai của nàng.
Nếu nện xuống, nàng sẽ hoàn toàn dung nhập vào tập đoàn Cẩm Tú, sẽ gặp được một cuộc sống cường thế mà nàng chưa hề nghĩ đến, thuộc hạ bưu hãn, bối cảnh cường hãn, mạng lưới quan hệ thông suốt bốn phương.
Không nện, nàng vĩnh viễn sẽ không nhận được sự thừa nhận của nam nhân kia. Về sau, bất luận nàng làm tốt đến cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường nhận tiền lương kếch xù của Cẩm Tú mà thôi.
Mọi người đều im lặng. Toàn bộ phòng bao ngoại trừ tiếng thở hổn hển thì yên tĩnh như chết.
“Đưa cho ta.”
Tô Văn Văn đứng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đưa tay với Kiều Kiều, giọng điệu mang theo sự thất vọng.
“Ừm.”
Kiều Kiều gật đầu. Nàng cảm thấy mình rất vô dụng. Đối phương đã lừa nàng rất nhiều lần, nàng lại không cách nào thực hiện hành động bạo lực như thế.
“Haiz.”
Trương Huy nhẹ thở dài.
Hắn thua rồi.
Bây giờ, Trương Huy không còn là lái xe, ngay cả tiền lương cũng bị giảm mấy cấp, tổn thất rất lớn. Sự độ lượng của Tô Bình Nam đối với người bên dưới rất thấp. Đồng thời, quyền hạn của hắn trong tập đoàn Cẩm Tú cũng bị giảm xuống mức thấp nhất.
Cũng vì tư lịch của hắn đủ lâu, nếu không Tô Bình Nam đã đá hắn ra khỏi Cẩm Tú rồi.
Cho nên, hắn vốn đứng sau Tô Văn Văn ba vị trí, bây giờ hắn phải đi từ tầng dưới chót đi lên.
Ví dụ như bữa cơm hôm nay, hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài cùng, phụ trách công việc hướng dẫn khách uống nhiều đi nhà xí.
Kiều Kiều cầm chai rượu đưa cho Tô Văn Văn, khi còn cách hai ngón tay thì dừng lại.
Tiếng thở dài của Trương Huy lọt vào tai của nàng, đám nhân viên đang đứng thẳng thì nhìn nàng đầy khinh miệt.
Răng rắc.
Kiều Kiều đột nhiên rút tay về, sau đó một âm thanh vỡ vụn thanh thúy vang lên trên đầu lão Lý. Cơ thể nữ hài bởi vì kích thích đột ngột mà hơi lung lay.
Cuối cùng, Kiều Kiều đã đập xuống.
Lão Lý kêu lên một tiếng, cả người lảo đảo mấy bước, máu màu đỏ sậm thuận theo trán chảy xuống.
“Đánh tiếp đi.”
Tô Văn Văn mỉm cười, nhàn nhã cầm một cái chai khác trên bàn đưa đến.
“Đánh cho đến khi hắn sợ thì thôi.”
Nam nhân nói lời tàn nhẫn mà hung ác, ánh mắt nhìn lão Lý đang ôm trán có chút âm độc: “Nam nhân dám làm dám chịu. Qua được hôm nay, ta không so đo với ngươi nữa.”
Kiều Kiều ngây ra.
Nàng còn chưa khôi phục lại cảm giác sợ hãi lẫn phấn khích vừa rồi.
Răng rắc.
Lần này, Kiều Kiều không chút lưu tình, ra tay càng nhanh hơn.
Lần này, lão Lý bị nện xong, trán đỏ sậm, nhìn qua mà giật mình.
“Tiếp tục đi.”
Tô Văn Văn không cho Kiều Kiều một giây để thở dốc, đưa tiếp cái chai thứ ba cho nàng.
Lão Lý sợ hãi, ánh mắt nhìn Kiều Kiều tràn ngập vẻ cầu khẩn.
Ánh mắt Kiều Kiều ngược lại rất bình tĩnh.
Mặc dù hình tượng hai chai nện xuống có chút khó coi nhưng một cảm giác sảng khoái tuôn ra trong lồng ngực khiến Kiều Kiều hưng phấn như muốn hô to.
Nàng không do dự mà tiếp nhận.
Răng rắc.
Tiếng vỡ vụn thứ ba vang lên. Cả người lão Lý như đống bùn nhão nằm tê liệt trên mặt đất, ánh mắt nhìn Kiều Kiều đã có sự sợ hãi.
Đừng nói là hắn, ánh mắt của những vị khách còn lại nhìn nữ nhân lúc trước vẫn còn yếu đuối đã thêm mấy phần ý vị.