“Rót rượu.”
Tô Văn Văn cười to, mọi người đứng dậy nâng ly.
“Ly rượu này, ta xin kính giám đốc Kiều.”
Tô Văn Văn nhấn rất mạnh hai chữ Cẩm Tú: “Giám đốc Kiều của Cẩm Tú.”
Trong mấy tiếng a dua nịnh hót của đám khách, Kiều Kiều há miệng nuốt xuống một ngụm rượu, sau đó hé miệng cười, nhất thời diễm lệ vô song.
Rất nhiều người đã khắc sâu hình ảnh quỷ dị này vào trong đầu. Nữ nhân mặc trang phục công sở màu đen mỉm cười, dưới chân chỉ toàn là màu đỏ sậm.
Từ đây, Kiều Kiều đã có thêm một danh hiệu khiến nàng chán ghét.
Hắc Quả Phụ của Cẩm Tú.
...
Về sau, Kiều Kiều phân tích không biết bao nhiêu lần tại sao nàng lại có hành động bạo lực như vậy vào đêm hôm đó. Nên biết rằng, hành vi bạo lực nhất lúc trước của nàng cũng chỉ là cắn bạn cùng bàn một cái khi hai người cãi nhau lúc còn học cấp ba.
Đã thế, nàng còn khóc rất lâu.
Phân tích cả nửa ngày, Kiều Kiều cho rằng chính tiếng thở dài của Trương Huy và ánh mắt khinh thường của những người khác đột nhiên khơi dậy sự hung ác trong lòng nàng.
Uống xong ly rượu, Tô Văn Văn nhìn lão Lý đang ôm đầu nằm dưới đất thấp giọng rên rỉ, liền vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới đưa hắn đi băng bó. Trong khoảnh khắc lão Lý đi ngang qua người, giọng nói lạnh lùng của Tô Văn Văn khiến hắn lạnh cả sống lưng: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi dùng danh nghĩa của mình nhả mỏ đá ra, ta sẽ để cho ngươi bình an biến ra khỏi Trường Dương này.”
Lão Lý ngạc nhiên. Hắn biết hành vi của mình và Hồng gia Ngô Khải chung quy đã khiến Tiểu Hồng Bào chú ý.
Thở dài, lão Lý được người ta đỡ lấy ũ rũ cúi đầu: “Được.”
Sau đó, khóe miệng lão Lý còn nhếch lên nụ cười khó coi: “Cảm ơn giám đốc Tô.”
Tô Văn Văn vỗ vai đối phương, cúi xuống nhẹ giọng nói bên tai lão Lý: “Không cần ngươi cảm ơn ta, hãy cảm ơn tâm ý của ngươi đi.”
Lão Lý ngạc nhiên.
Hắn là người hữu tâm. Sau khi bước chân vào thị trường nguyên liệu đá, cũng không biết từ đâu biết được mẹ của Tô Bình Nam bị phong thấp viêm khớp mà cố ý đưa đến mấy đơn thuốc.
Quả thật có chút hiệu quả. Hiện tại, sức khỏe của Tô mẫu khá hơn nhiều so với trước kia. Khi trời mưa cũng không còn đau đớn như trước.
Nhưng điều khiến cho lão Lý khó hiểu chính là, ngay từ ban đầu, Tiểu Hồng Bào cũng không cho người mang tiền đến, cũng chẳng chiếu cố hắn trên phương diện làm ăn. Cho tới nay, lão Lý luôn cho rằng tất cả đều do hắn cố gắng, cũng chẳng nợ nhân tình của ai.
Hôm nay, sau khi Tô Văn Văn luôn hung ác lại giơ cao gậy đánh hắn nhẹ như vậy, hắn mới hiểu được lý do vì sao mình lại thoát được một kiếp này.
Hình phạt gì mà chỉ bị mấy chai nện vào đầu? Lão Lý biết rõ Cẩm Tú làm việc từ trước đến nay luôn ngoan tuyệt. Đám người bọn hắn đã chạm đến vảy ngược của đối phương. Chỉ cần sơ ý một chút, rất có thể sẽ là kết cục cửa nát nhà tan.
“Cho ta gửi lời cảm ơn Tô tổng. Bàn giao xong, ta sẽ rời khỏi Trường Dương.”
Nhìn lão Lý thất tha thất thểu rời đi, đám khách còn lại trong phòng hít sâu một hơi.
Bọn hắn không nghe được Tô Văn Văn nói cái gì, nhưng lời của đại gia hỏa Lý Đại Phương lại nghe rất rõ ràng.
Cẩm Tú quá cường thế, cho nên rất nhiều người hoàn toàn không nhìn thấy được vị trí của Kiều Kiều và Tô Văn Văn.
Bọn hắn không hiểu không có nghĩa là những người khác không hiểu.
Tên hiệu của Lý Đại Phương là Lý láu cá, làm người giảo hoạt lại có chút thủ đoạn. Năm ngoái, trong quá trình đô thị hóa và xây dựng thành phố, mọi người đều biết hắn làm sao giành được việc cung ứng nguyên liệu đá. Quan hệ trên quan trường còn chưa nói, chỉ nói đến quan hệ xã hội. Liên tiếp ba trận đấu giá thắng, nếu đằng sau không có bàn tay của Lý Đại Phương nhúng vào, đánh chết cũng không tin.
Ngay cả một người như thế mà còn phải nuốt xuống cục tức này, hơn nữa thái độ lại còn cảm kích, ý vị trong đó khiến rất nhiều người lạnh gáy.
Tô Văn Văn vẫn nghênh ngang ngồi ở vị trí chủ vị như cũ, ngoài cười nhưng trong không cười đưa tay ra hiệu mọi người tiếp tục ăn cơm uống rượu.
Yến Hồng Môn không thể nghi ngờ.
Tân khách còn lại cũng không còn dám cười đùa như ban đầu. Bọn hắn vừa nhai thức ăn như nhai sáp để ứng phó vừa tự hỏi rốt cuộc mình nên làm như thế nào nếu tập đoàn Cẩm Tú đột nhiên ngả bài.
Tô Văn Văn không phải nữ nhân kia. Ký ức về thủ đoạn hung ác của hắn vẫn còn mới mẻ trong đầu của mọi người, có kéo cũng kéo không được. Có thể tối đa hóa lợi nhuận mới là vấn đề mà bọn hắn cần cân nhắc.
“Văn ca.”
Lý Cường đi theo Tô Văn Văn lâu nhất cầm cái cặp công văn màu đen bước đến, nói vài câu rồi đưa nó cho hắn.
“Trí nhớ của ngươi như thế nào?”
Sau khi nghe xong, trên mặt Tô Văn Văn hiện lên ý cười lần đầu tiên.
“Ta?”
Kiều Kiều còn chưa thích ứng được cảm giác mãnh liệt vừa rồi, phản ứng hơi chậm chạp.
“Đúng.”
Tô Văn Văn ném cái cặp công văn cho Kiều Kiều: “Xem đi.”
“Được.”
Kiều Kiều theo lời mở cái cặp công văn ra. Sau khi đọc qua một lần, nét kinh ngạc trên gương mặt nàng càng lúc càng đậm.
Mưu sau mà động, một kích trí mạng.
Phong cách làm việc trong truyền thuyết của Cẩm Tú cứ như vậy mà trần trụi xuất hiện trước mặt Kiều Kiều.
Tư liệu rất kỹ càng. Hồ sơ về các giao dịch bất hợp pháp của nhiều người trong số mười tám người có mặt đều cực kỳ rõ ràng, thời gian, địa điểm và số lượng đều có sẵn.
Nội tâm Kiều Kiều tràn ngập chấn động.
Tất cả những thông tin được ghi chép không một cái nào có thể đưa ra ngoài ánh sáng. Làm thế nào chúng có thể được thu thập chi tiết như vậy trong một khoảng thời gian ngắn? Nó đòi hỏi một mạng lưới quan hệ khổng lồ như thế nào?
Khuôn mặt của một nam nhân dường như luôn luôn vô cảm xuất hiện trước mặt Kiều Kiều. Nhớ lại nàng dám tùy tiện vỗ vai hắn trong quán bar, phát ngôn bừa bãi, nàng bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.