Ngô Khải gọi điện thoại ngay trước mặt Hồng lão đầu, mặt mày hớn hở hỏi thăm vài câu, sau đó đưa ra nghi vấn của mình. Sau khi có được câu trả lời chắc chắn từ đối phương, hắn quay sang nói với Hồng Hải: “Hắn không có khả năng dẹp được ta. Chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn.”
“Cứ để Triệu Đại Sơn đứng vững đi.”
Mặt Ngô Khải trở nên âm trầm, ý định đánh cược lần cuối: “Triệu gia thôn là một thôn nghèo. Triệu Đại Sơn lại là địa đầu xà. Nếu cho hắn đủ lợi ích, chưa chắc là hắn không chịu.”
“Hắn được sao?”
Hồng gia lắc đầu, biểu thị không quá xem trọng tên gia hỏa đó. Một tài xế của một nữ lưu cũng hù Triệu thổ phỉ đến tè ra quần. Bây giờ Tô Văn Văn đã trở về, hắn có lá gan đó sao?
“Có tiền thì có thể xui được cả ma quỷ.”
Ngô Khải hung ác nói. Hắn vừa nghĩ đến lợi nhuận khi quốc lộ 109 được khai thông, tâm lại nóng như lửa đốt, chết sống cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Một mặt là nện tiền. Mặt khác để ta gọi cho anh rể của ta. Ta không tin giữa thanh thiên bạch nhật, Cẩm Tú còn có thể sử dụng thủ đoạn gì.”
Thấy Hồng Hải vẫn có ý định lùi bước, Ngô Khải mỉm cười âm hiểm: “Bây giờ mọi người đã ngồi chung trên một con thuyền. Ngươi cũng đừng hòng nhàn rỗi. Ngươi nói cho vị đứng sau lưng kia, đứng vững thì mọi người cùng nhau phát tài.”
Hồng Hải nhìn biểu hiện kiên định của Ngô Khải, cuối cùng nhẹ gật đầu.
…
“Có muốn làm thôn trưởng không?”
Khi Triệu Đại Hà uống rượu đến nóng cả não, nghe được một câu nói kia, lập tức tỉnh rượu.
“Làm thôn trưởng?”
Triệu Đại Hà lắc đầu như trống bỏi: “Không được đâu, ta không có bản lãnh đó. Nếu Triệu Đại Sơn biết được, hắn sẽ đánh chết ta.”
Hôm nay đại ca của vợ hắn mời khách.
Nói đến thì vị đại cữu ca này trong mắt hắn là một người tài ba khó lường, là tài xế xe tải cho nguyên liệu đá Cẩm Tú ở thị trấn Hắc Thổ, nghe nói mỗi tháng thu nhập một ngàn tệ.
“Triệu Đại Sơn tính là gì chứ.”
Đại cữu ca khinh thường nói: “Hắn cũng chỉ biết làm mấy chuyện buồn nôn đào mộ phần mấy quả phụ mà thôi. Hắn đã nuốt hết bao nhiêu tiền cứu trợ thôn của các ngươi rồi?”
Triệu Đại Hà mờ mịt nhìn đại cữu ca của mình, chỉ thấy đại cữu ca mỉm cười thần bí, hạ thấp giọng nói: “Ta cam đoan, chỉ cần ngươi dám tố cáo đích danh, ngươi xem như nắm chắc chức thôn trưởng.”
“Ta không có chứng cứ.”
Đại cữu ca là người có bản lãnh, Triệu Đại Hà tin tưởng lời nói của hắn. Nói không động tâm là giả. Im lặng một lát, Triệu Đại Hà nói sẽ tố cáo.
Đại cữu ca mỉm cười, vỗ vai em rể của mình, sau đó hô to ra bên ngoài.
“Vào đi.”
Triệu Đại Hà đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Triệu kế toán trong thôn ngoài ý muốn xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Bữa tiệc kết thúc rất nhanh, Kiều Kiều tinh thần phấn chấn.
“Tiếp theo thì sao?”
Nữ hài đã bắt đầu dung nhập phong cách của Cẩm Tú, thành thật hỏi Tô Văn Văn.
“Ngươi về công ty, ta đi giết gà.”
Tô Văn Văn gật đầu với Kiều Kiều, sau đó quay người bước lên xe. Hắn hạ cửa kính xe xuống: “Ta làm việc, ngươi kết thúc công việc.”
“Được.”
Kiều Kiều đáp ứng một cách rất dứt khoát. Nàng biết Tô Văn Văn sẽ không để nàng hoàn toàn can thiệp vào nhiều việc, nàng vẫn cần thời gian để chứng minh.
Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz màu đen của Tô Văn Văn rời đi, Kiều Kiều khẽ gật đầu với Trương Huy vẫn đứng ngoài cùng nhất, lúc này nàng mới quay người lên xe khác rời đi.
Nàng cũng không lựa chọn lái xe khác, cũng từ chối xe đưa đón. Đây là lời hứa của nàng với Trương Huy. Nàng tin rằng nàng có thể dựa vào bài khảo sát thật tốt của mình để Tô Bình Nam đồng ý cho Trương Huy một lần nữa quay về.
…
“Văn ca, có cần như vậy không?”
Lý Cường nghi hoặc hỏi một chút: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Đại Sơn đang ngồi trong hầm lò, nhưng tại sao lại phải đánh phục hắn?”
“Đánh chính là hắn, phục là người khác.”
Ánh mắt Tô Văn Văn sáng rực nhìn Lý Cường: “Loại khốn khiếp như hắn làng trên xóm dưới không chỉ có một. Nếu đám ngu ngốc đó không bị đánh ngã một lần thì không sợ.”
“Ta hiểu rồi.”
Chiếc xe hơi dần dần đi xa. Vầng trăng khuyết bị mây đen chậm rãi che lấp. Một tia sét từ trên trời đánh xuống, sau đó một tiếng sấm rền vang lên.
Trường Dương, trời sắp mưa nữa rồi.
...
Mưa cả một đêm.
Con đường đến thôn Triệu Gia trở nên lầy lội.
Mặc dù Triệu Đại Sơn bị Trương Huy dọa gần chết, nhưng sau khi nghe Ngô Khải phân tích tình hình qua điện thoại và hứa hẹn những lợi ích to lớn, hắn cảm thấy mọi thứ có thể liều một phen. Vì thế, hắn quyết định chơi Tô Văn Văn một lần.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Trong đêm, hắn đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu của mình, khoác lác tiền đồ đến rêm trời rêm đất. Để tăng thêm lòng dũng cảm, hắn còn mang theo mấy cây súng bắn chim trong thôn.
Nguyên liệu đá Cẩm Tú trên danh nghĩa đến thôn Triệu Gia để thu thập số liệu quặng mỏ, nhưng hàng chục chiếc xe địa hình sáng rực cùng với những hán tử bưu hãn, dã tính đã phơi bày sự thật trần trụi trước mặt tất cả mọi người.
Thời đại này khác xa sự hài hòa của thế hệ sau này, rất dã man, thường xuyên xảy ra xung đột giữa các thôn, phương thức tàn ác và đẫm máu, Triệu Đại Sơn chính là một trong số đó.
Hiện tại, Tô Văn Văn cùng hung cực ác đã tỏ rõ ý đồ muốn bắt Triệu Đại Sơn khai đao, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào thôn Triệu Gia xa xôi.
…
“Giám đốc Tô, hiện trường hơi lớn.”
Khi còn cách thôn Triệu Gia hơn mười dặm, cảnh sát Điêu cười khổ, tiếp nhận điếu xì gà Tô Văn Văn đưa tới, hít một hơi thật sâu.
Nói đến, việc phân phối xì gà cho nhân viên cao tầng Cẩm Tú ở Thiên Nam cũng là một truyền thuyết. Nghe nói loại xì gà này là đặc sản của Cu Ba, giá bán cực kỳ đắt. Hôm nay may mắn được hút một điếu, cảnh sát Điêu liền hút lấy hút để.
“Ta rất có chừng mực.”
Tô Văn Văn tỏ ý có thể khống chế cục diện trong lòng bàn tay: “Qua ít ngày nữa, Hồng Bào ca sẽ bày tiệc ở Cẩm Tú Sơn Trang, lão Điêu ngươi phải đi đấy.”