Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 546 - Chương 546: Giá Trị Duy Nhất

Chương 546: Giá trị duy nhất Chương 546: Giá trị duy nhất

Nghe xong, cảnh sát Điêu ý kiến gì cũng không có.

Tô Bình Nam muốn mời hắn ăn cơm, điều này nói rõ tập đoàn Cẩm Tú dự định cho hắn lên cùng một chuyến xe. Tiểu Hồng Bào người này tiếng xấu gì cũng có, nhưng duy nhất có một điểm mà tất cả mọi người đều thừa nhận.

Hào phóng, trượng nghĩa.

“Được rồi, chứng cứ đã đủ bắt người, ta chờ điện thoại của ngươi.”

Cảnh sát Điêu quyết định leo lên thuyền Cẩm Tú. Hắn biết đây chính là cơ hội của hắn. Trước đó, tập đoàn Cẩm Tú quen đi lộ tuyến cao tầng, nhưng lần này Tô Bình Nam rõ ràng dự định nâng đỡ một cá thể trong hệ thống cảnh sát thành người nhà của mình. Không hề nghi ngờ, hắn đã được đối phương xem trọng.

“Tên gia hỏa đó đúng là đủ rác rưởi.”

Tô Văn Văn lật xem hồ sơ đen của Triệu Đại Sơn, nhịn không được cảm thán một câu. Có thể khiến một người tâm ngoan thủ lạt như Tô Văn Văn phải kinh ngạc, có thể thấy được chuyện mà Triệu Đại Sơn làm khiến người ta oán trách đến cỡ nào.

Hắn lấy tiền cứu trợ của những người già trong thôn thì không nói, còn một bạt tai đánh điếc mẹ già của mình, hèn mọn với chị ruột, đánh nhau với anh ruột, kết quả dùng thuổng sắt chặt đứt một chân của anh trai.

“Loại bỏ thứ rác rưởi đó cũng xem như vì dân trừ hại. Nếu phương pháp quá cực đoan, ta sẽ giao người ra, không để cho ngươi quá khó coi.”

Tô Văn Văn đứng dậy, kết thúc lần nói chuyện này.

Cổng thôn Triệu Gia.

Chân của Triệu Đại Sơn giống như bị chuột rút, huống chi là những người khác.

Hơn mười chiếc xe việt dã màu đen xếp thành một hàng. Mấy chục người gần trăm người cứ như vậy mà đứng trong mưa gió, không hề có một tiếng động.

Triệu Đại Sơn quay đầu lại, đập vào mắt hắn là sắc mặt đám huynh đệ trắng bệch, người nào cũng đứng không vững, tay cầm súng hơi run rẩy.

“Sợ cái rắm!”

Ánh mắt Triệu Đại Sơn âm tàn, băng gạc trắng quanh cổ hiện lên một màu đỏ sẫm: “Nếu bọn hắn dám đến đây, lão tử dám bóp cò.”

Đối diện dường như nghe Triệu Đại Sơn nói chuyện. Hắn vừa dứt lời, một người trẻ tuổi cùng với hai người khác bước thẳng đến chỗ bọn hắn.

“Đại Sơn ca, là Tô Văn Văn.”

Nhị Hổ bên cạnh nhận ra người trẻ tuổi, vội nói khẽ với Triệu Đại Sơn.

Đây chính là Tô Văn Văn?

Triệu Đại Sơn nheo mắt. Xem ra lá gan đối phương đủ lớn, dám một mình đến đây? Không sợ mình giết chết hắn sao?

Tô Văn Văn đến trước mặt, nhìn Triệu Đại Sơn đang trợn mắt trừng mình.

“Ngươi chính là Triệu Đại Sơn?”

Ánh mắt Tô Văn Văn nhìn lướt qua cây súng Triệu Đại Sơn cầm trên tay, khinh thường nói: “Ngươi đã từng giết người chưa?”

Sự bình tĩnh của Tô Văn Văn khiến cho Triệu Đại Sơn không biết làm sao, lại đi thành thật trả lời: “Không có.”

“Vậy ngươi dự định giết chết ta?”

Tô Văn Văn liếc nhìn người cao lớn vạm vỡ nhưng có vẻ ngu ngốc trước mặt.

Triệu Đại Sơn không nói gì, ngược lại đám hồ bằng cẩu hữu đằng sau hắn đã cùng nhau lui về sau một bước, ánh mắt nhìn Tô Văn Văn rõ ràng khác trước.

Bọn hắn đều nghe qua thủ đoạn của Tô Văn Văn, cộng thêm thái độ bễ nghễ của hắn, khí thế không khỏi yếu đi ba phần. Biểu hiện nước chảy mây trôi của đối phương khiến bọn hắn cảm nhận được sự khác biệt về cấp bậc. Đây chính là muốn mạng người.

Triệu Đại Sơn còn chưa lên tiếng, Tô Văn Văn đã nắm nòng súng bắn chim đưa lên mũi hít hà, sau đó buông ra.

“Toàn mùi mỡ bò.”

Động tác của Tô Văn Văn rất nhanh, có chút ghét bỏ nói.

Triệu Đại Sơn nhất thời không kịp phản ứng. Trong lúc hắn đang định có động tác, đã nghe Tô Văn Văn nói tiếp: “Đã mấy năm rồi không dùng qua, một chút mùi thuốc súng cũng không có. Ngươi đang hù dọa ta à?”

Thế giới này mãi mãi không thiếu người xem náo nhiệt. Đám thanh niên thôn Triệu Gia tập trung cách đó không xa không khỏi xôn xao thán phục.

“Nhìn người ta đấy, đây mới là chủ trò chơi.”

Bạo lực của Triệu Đại Sơn có giá trị trong phạm vi mười dặm xung quanh, khinh thường quần hùng, người chẳng ngại mất mặt cũng chẳng thèm có điểm cuối, nhưng sự hung hãn của hắn đã khiến đám thanh niên trong thôn chịu phục.

Ngày đó, Trương Huy chém Triệu Đại Sơn, rất nhiều người không có mặt tại hiện trường, cho nên cảm xúc không sâu. Bây giờ, Tô Văn Văn thản nhiên nói vài câu trước mặt Triệu Đại Sơn, lập tức đã phân ra cao thấp. Triệu Đại Sơn so sánh với người ta cũng chỉ là du côn cấp bậc thôn mà thôi.

“Ngươi muốn chơi hung ác đúng không? Ta chơi với ngươi.”

Tô Văn Văn nói tiếp, nhưng Lý Cường sau lưng hắn lại cực kỳ khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay Triệu Đại Sơn.

“Loại vương bát đản chẳng hiểu chuyện như các ngươi quá nhiều.”

Tô Văn Văn tự mình đốt một điếu xì gà, ngón tay chỉ vào Triệu Đại Sơn, giọng điệu không kiên nhẫn: “Còn tưởng rằng là nhân vật anh hùng nào chứ? Sớm biết là loại đức hạnh này, lão tử đã chẳng muốn đứng cùng với ngươi ở đây.”

“Rốt cuộc là ngươi có ý gì?”

Tay cầm súng của Triệu Đại Sơn không ngừng đổ mồ hôi. Hắn chỉ là cầu tài chứ không phải muốn bỏ mạng, thật sự không có gan nổ súng. Đồng thời Triệu Đại Sơn cũng không rõ vì sao Tô Văn Văn lại nói như vậy.

Tô Văn Văn đến là bởi vì hắn yêu tài. Hắn chịu mạo hiểm đến nói vài câu chủ yếu là muốn nhìn xem nhân vật dám chống lại Cẩm Tú có đáng cho hắn lôi kéo hay không.

Kết quả khiến cho hắn thất vọng.

“Đi.”

Tô Văn Văn giống như dạo chơi ngoại thành, ném lại một chữ rồi xoay người rời đi, chỉ có hai người Lý Cường là vẫn còn nhìn chằm chằm Triệu Đại Sơn, sợ đối phương chó cùng rứt giậu.

Sắc mặt Triệu Đại Sơn âm trầm như muốn nhỏ ra nước. Hắn vô số lần muốn giơ khẩu súng bóp thẳng vào bóng lưng khoan thai kia nhưng cuối cùng hắn lại uể oải buông xuống.

“Làm việc đi.”

Tô Văn Văn bước vào xe của mình, giọng điệu lạnh lùng: “Giá trị duy nhất của rác rưởi chính là giết gà dọa khỉ.”

Một khắc sau, Triệu Đại Sơn như muốn nứt cả tim gan.

Bình Luận (0)
Comment