Đám người bên dưới Tô Văn Văn đã dùng phong cách của bọn hắn thể hiện đầy đủ cái gì gọi là tài đại khí thô.
Mười mấy chiếc xe việt dã vọt lên, khí thế kinh người. Bởi vì trời mưa, bùn đất bắn tung tóe khiến người xem phải thốt lên.
Giao tranh quy mô lớn xảy ra trong thời đại vẫn còn hơi man rợ này không phải là hiếm.
Đối với đám người trẻ tuổi đang vây xem mà nói, trong một cuộc giao lưu trao đổi thương mại cách đây vài tháng, bọn hắn đã có một cuộc chiến với một thôn khác về những vấn đề vặt vãnh. Nhưng phương pháp dùng ô tô mở đường công kích của Tô Văn Văn đã khiến tất cả mọi người như mở rộng tầm mắt.
Đám hán tử mặc âu phục phẳng phiu đứng trong mưa cùng hô lên một tiếng, sau đó rút lưỡi búa sau lưng lao theo chiếc xe hơi đang phóng nhanh.
Binh hùng hùng một người, tướng hùng hùng một tổ.
Đối mặt với khí thế và cảnh tượng kinh người như vậy, Triệu Đại Sơn hơi sợ.
Vốn đang định dùng súng hù dọa đám người Cẩm Tú một chút, bây giờ nhìn thấy cảnh này, hắn liền quay người bỏ chạy.
Mưa vẫn còn đang tiếp tục. Mặt trời đã bắt đầu nhô ra khỏi bầu trời đầy mây đen.
Trong ánh nắng và mưa phùn, những chiếc rìu tung bay trên bầu trời khiến đám người Triệu Đại Sơn chỉ hận cha mẹ mình sinh ra ít đi một cái chân.
Khí thế có thể làm lớn nhưng ra tay nhất định phải có chừng mực.
Tô Văn Văn rất thông minh hiểu được ý đồ của Tô Bình Nam. Hiện trường là làm cho người khác nhìn, còn nếu muốn thật sự ra tay, tuyệt đối không gióng trống khua chiêng như vậy. Nhất định phải nắm chắc tiêu chuẩn bên trong.
Triệu Đại Sơn quay người chạy trốn. Tốc độ của đám bạn hắn lại càng khiến cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Đám người bên dưới Tô Văn Văn có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Cảm giác dùng đại pháo bắn muỗi đột nhiên xuất hiện. Tuy nhiên, điều này lại khiến cho cảnh sát Điêu vẫn luôn chú ý tình thế phát triển thở phào một hơi.
Tim hắn vẫn treo trên cổ họng. Nếu đám người Triệu Đại Sơn bưu hãn đến không muốn sống, đi đối cứng với Tô Văn Văn, không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn, cho dù là thâm sơn cùng cốc, chưa chắc không bị truyền ra ngoài.
Cho nên Triệu Đại Sơn vừa chạy, sự việc sẽ dễ làm hơn nhiều. Nội súng mà đám người Triệu Đại Sơn cất giữ cũng đủ khiến cho bọn hắn tù mọt gông.
Hai cái đùi làm sao chạy qua được bốn bánh xe. Triệu Đại Sơn người đầy bùn bị một chiếc xe việt dã màu đen đâm vào lưng, cả người chật vật không chịu nổi ngã trong vùng bùn.
Lý Cường một cước đá bay khẩu súng rơi xuống cách Triệu Đại Sơn không xa, sau đó khinh bỉ nhìn một cái.
“Ngươi đến hay là ta đến?”
Lý Cường hỏi lái xe Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn kéo phanh tay, mở cửa nhảy ra ngoài, cười toe toét với Lý Cường: “Cơ hội của ngươi nhiều, ta ít, để cho ta đi.”
Lưu Mẫn nói là sự thật. Lý Cường là một trong số ít người vẫn luôn đi theo Tô Văn Văn. Đại lão Tô Bình Nam mưu cầu chuyển hình. Bây giờ bọn hắn muốn ra mặt cũng rất khó. Mấy cơ hội ra tay này đối với Lưu Mẫn mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở.
Lưu Mẫn cầm cờ lê bước đến trước mặt: “Đưa ra.”
Cầm cờ lê thô to trong tay, Lưu Mẫn ngồi xổm xuống nhìn tay chân tráng kiện của Triệu Đại Sơn: “Phải dùng thêm chút sức thôi.”
Đám nhân viên Cẩm Tú còn lại vây thành vòng tròn. Lưu Mẫn bên trong vòng tròn cầm cờ lê dùng sức vung xuống.
Tiếng xương gãy rợn người cùng với tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của Triệu Đại Sơn đồng thời vang lên.
Môt lần, hai lần, Lưu Mẫn vẫn lạnh lùng và bình tĩnh, giống như đang làm một chuyện gì đó chẳng có ý nghĩa.
Quy củ sâm nghiêm của Cẩm Tú một lần nữa được thể hiện, thấy máu cũng không được để cho tình thế thăng cấp. Khi cảnh sát Điêu dẫn người chạy đến, hiện trường chỉ còn lại một chiếc xe việt dã màu đen đang lẳng lặng đứng chờ.
Lưu Mẫn một mình ngồi ở ghế lái, miệng còn ngậm điếu thuốc lá vừa mới đốt, chỉ vào vết đạn bên trên tấm kính: “Hắn nổ súng bắn ta, ta ra tay hơi nặng một chút.”
Tin tức nhanh đến kinh người, hơn nữa còn đủ loại.
Có lời đồn nói Triệu Đại Sơn thôn Triệu Gia cầm súng cướp bóc nhân viên Cẩm Tú đến khảo sát nguyên liệu đá, kết quả bị đụng trọng thương. Cùng lúc đó, Triệu Đại Hà tố cáo Triệu Đại Sơn, chứng cứ vô cùng xác thực. Nhân chứng, vật chứng đều có đủ.
Người hữu tâm sau khi nghe ngóng, hai cái đùi của Triệu Đại Sơn bị phế hoàn toàn, tập đoàn Cẩm Tú bồi thường cho nhà Triệu Đại Sơn hai trăm ngàn, gia đình từ bỏ việc truy cứu.
Đối với kết quả này, người hiểu Triệu Đại Sơn không khỏi lắc đầu. Với đức hạnh của Triệu Đại Sơn mà đòi truy cứu trách nhiệm? Nói đùa à?
Triệu Đại Sơn chết trước mặt người nhà của hắn, chỉ sợ bọn hắn còn vỗ tay khen hay, làm gì có chuyện trưu cứu trách nhiệm?
Sự việc được xử lý rất nhanh. Dưới tình huống dân bất lực quan không truy xét cũng không có quá nhiều gợn sóng được nhấc lên. Ngược lại rất nhiều người của thôn Triệu Gia lại cảm thấy bớt đi một tai họa.
Tô Văn Văn vừa về đến, mở tiệc khiến lão Lý thối lui khỏi thị trường nguyên liệu đá, sau đó phế Triệu Đại Sơn, kế tiếp hắn sẽ làm cái gì nữa? Đây mới là vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm. Tuy nhiên, một lần thể hiện sức mạnh của Tô Văn Văn đã khiến cho tất cả mọi người vì đó mà có tật giật mình.
…
Ngô Khải cùng ngày cũng rời khỏi Trường Dương. Cùng rời đi còn có Hồng Hải.
“Đám người đó là tên điên. Chúng ta cần tìm thuyết khách.”
Ngô Khải hít một hơi thuốc, chân dẫm lên ga, chiếc ô tô lao đi như mũi tên trong mưa. Hắn thật sự sợ hãi, ngay cả lái xe ngày thường cũng không dám dùng, phải tự mình lái xe.
Đối phương làm ác kín không kẽ hở. Triệu Đại Sơn ngày thường người người oán trách cũng đã giúp Cẩm Tú. Hắn quyết định chịu thua.
“Cùng lắm thì giao thị trường Điền thành cho hắn. Không có gì mà tiền làm không được.”
Ngô Khải trấn an Hồng Hải. Bởi vì tinh thần quá căng thẳng, hắn không chú ý đến một chiếc xe chở nguyên liệu đá ngay ngã tư đường cách hắn càng lúc càng gần.