“Tìm ai vậy?”
Hồng Hải ngẩng đầu hỏi. Hắn cũng không chú ý tình huống ven đường.
Triệu Đại Sơn động súng đạn, Cẩm Tú cũng đã đáp trả, điều này nói rõ Tiểu Hồng Bào đã động sát ý. Nếu hắn ở lại, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Mà rời đi cũng không phải biện pháp.
Gia nghiệp của hắn đều ở đây. Chạy được hòa thượng không chạy được miếu. Cho nên, việc cấp bách bây giờ là tìm một người trung gian thích hợp.
Người này rất khó tìm.
Nói chuyện thì được nhưng cái khó là ngồi xuống nói chuyện.
Người trung gian này phải có đủ phân lượng, đủ mặt mũi để Tiều Hồng Bào kiệt ngạo đồng ý ngồi xuống.
Loại người này có hay không?
Có.
Nhưng không phải loại người Hồng Hải hắn có thể tiếp xúc. Tối thiểu nhất trong đầu Hồng lão xẹt qua một vòng quý nhân mà hắn quen biết, không một ai đủ phân lượng để Đại Trùng kia có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Ta tìm Cố Thanh Vân.”
Ngô Khải còn chưa nói hết, lập tức một tiếng hét quái dị từ trong cuống họng của hắn đã vang lên.
Lần tai nạn xe cộ này có người chứng kiến. Sự cố xảy ra tai nạn là do đường trơn trượt. Ngô Khải điều khiển chiếc Toyota chạy với tốc độ quá nhanh, ven đường không biết từ lúc nào rơi xuống một hòn đá xanh lớn. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tai nạn xe cộ.
Bánh trước bên trái của chiếc xe chạy qua hòn đá, đột ngột mất phương hướng, cùng với tiếng phanh chói tai, toàn bộ chiếc xe trượt thành hình con rắn trên nền đất ẩm ướt từ trái sang phải, sau đó lao thẳng vào phần đuôi của chiếc xe tải chở đầy đá đằng trước.
Những người chứng kiến chết lặng, tài xế xe tải xuống xe cũng vậy.
Đường trời mưa vốn đã không dễ đi. Ngươi đạp phanh nhanh như vậy chính là muốn chết. Nhưng người khác lại không muốn chết.
Tài xế xe tải gọi điện thoại đến người phụ trách có liên quan, sau đó bắt đầu cứu người. Nhưng chiếc xe việt dã bị đè nát khiến cho hắn bó tay hết cách.
“Đúng là ngoài ý muốn.”
Mười phút sau, Tô Bình Nam nhận được điện thoại của Cố Thanh Vân, mới biết được Ngô Khải và Hồng Hải gặp tai nạn cùng một chỗ.
“Hồng Hải chết rồi, còn Ngô Khải vẫn còn đang cấp cứu.”
Giọng điệu Cố Thanh Vân rất nghiêm túc: “Bất luận có phải là ngươi hay không, ta cũng muốn gặp ngươi một lần.”
“Được.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại, tay trái của hắn bắt đầu theo thói quen gõ lên mặt bàn.
Sự việc có chút phiền phức. Hắn biết Cố Thanh Vân không tin hắn. Thật ra không chỉ Cố Thanh Vân, tất cả mọi người đều cho rằng là hắn làm.
Nhưng Tô Bình Nam biết rất rõ đây chỉ là sự việc ngoài ý muốn. Hắn cũng không tin Tô Văn Văn tự chủ trương. Huynh đệ hai đời khiến cho hắn có lòng tin tuyệt đối. Huống chi, Tô Bình Nam đã nói với Tô Văn Văn chuẩn bị đối phó Ngô gia ở đằng sau, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không giết loại người cấp thấp như vậy để thu hút sự chú ý của người khác.
Suy nghĩ một chút, Tô Bình Nam gọi điện thoại cho Tô Văn Văn.
“Gia tăng hạn mức đầu tư vào nguyên liệu đá Trường Dương gấp đôi, xây dựng các nhà máy và đầu tư vào các cơ sở nông nghiệp nên được đẩy nhanh, từ bỏ một số lợi ích.”
“Được.”
Tô Văn Văn nói: “Giám đốc Kiều đã nói với ta, ngươi còn cần ta làm cái gì nữa không? Việc của Ngô Kính Trung có nên hoãn lại một thời gian hay không?”
Ngô Kính Trung chính là anh rể của Ngô Khải, con rể của Chủ tịch huyện Ngô gia. Mặc dù hắn cũng họ Ngô nhưng không phải người nhà Ngô gia chân chính.
“Không cần, ngươi cho người tìm hiểu chuyện của Ngô Khải có phải ngẫu nhiên hay không. Ta sợ có người đục nước béo cò.”
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện. Từ đầu đến cuối, Tô Bình Nam không hề hỏi Tô Văn Văn có làm điều đó hay không, Tô Văn Văn cũng không có bất kỳ giải thích nào.
Cố Thanh Vân vẫn còn đang trên đường đến, nhưng tin tức giống như mọc cánh, rất nhanh đã từ Thiên Nam đến Hải Châu, người hữu tâm đã biết toàn bộ.
Giống như dự liệu của Tô Bình Nam, suy đoán hắn ra tay gần như chiếm một trăm phần trăm. Trong lòng mọi người dường như chắc chắn Ngô gia và tập đoàn Cẩm Tú nhất định sẽ diễn ra một cuộc chiến thật sự.
Bệnh viện.
Cha của Ngô Khải là Ngô Phạm Sâm vừa mới chạy đến, sắc mặt âm trầm.
“Tình huống như thế nào? Khải Khải có sao không?”
Đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, cha của Ngô Khải lo lắng hỏi thăm.
“Hy vọng rất lớn. Dây an toàn đã cứu được Khải ca một mạng.”
Em họ Ngô Khải, Ngô Toàn là người thứ nhất của Ngô gia chạy đến hiện trường xảy ra tai nạn.
“Ngoài ý muốn hay là ngẫu nhiên?”
Đây là câu nói thứ hai của Ngô Phạm Sâm: “Có phải người kia động tay động chân hay không?”
“Là ngoài ý muốn, tam thúc.”
Ngô Toàn trả lời rất nhanh: “Lái xe là người bên ngoài, thẩm vấn đều là cảnh sát có kinh nghiệm. Lái xe không có bất cứ vấn đề gì, cũng bởi vì Khải ca lái xe với tốc độ quá nhanh mà thôi.”
“Thật sao?”
Ngô Phạm Sâm có chút ngoài ý muốn, nhưng không biết tại sao trong lòng lại thở phào một hơi. Hắn thật sự không muốn đấu một trận với tập đoàn Cẩm Tú hung danh hiển hách.
“Ta có thể khẳng định.”
Ngô Toàn hạ thấp giọng nói xuống: ‘Thẩm vấn có người của Lưu thúc tham gia, đều là lão thủ. Chi tiết, thời gian, địa điểm toàn bộ đều không có vấn đề, chỉ là ngoài ý muốn.”
“Hiện tại, Lưu thúc của ngươi đang giám sát các ngành có liên quan?”
Ngô Phạm Sâm nhìn thẳng đèn phòng phẫu thuật, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
“Đúng vậy.”
Ngô Toàn đáp.
Mặc dù cha của Ngô Khải không có bối phận lớn nhất ở Ngô gia, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc, hắn xứng đáng là người lĩnh quân Ngô gia quật khởi, ngày thường rất có uy nghiêm.
Trong lúc đang nói chuyện, người Ngô gia biết được tin tức đã bắt đầu lục tục chạy đến bệnh viện, nhất là mấy nữ nhân. Sau khi mẹ Ngô Khải đến, đang nói bỗng nhiên nhỏ giọng nức nở, bầu không khí nhất thời trở nên buồn bã.
“Người còn chưa chết mà.”
Ngô Phạm Sâm nghe tiếng khóc có chút tâm phiền ý loạn, trừng mắt nhìn em gái và vợ: “Các ngươi đừng khóc nữa. Khóc sướt mướt như vậy thành cái dạng gì chứ.”
Ngô mẫu nghe xong, lập tức quát lại một câu: “Tim ngươi làm bằng sắt đá à? Con trai xảy ra chuyện, còn không cho người ta khóc vài tiếng.”