Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Sư Huy

Chương 549: Sư Huy Chương 549: Sư Huy

Ngô Phạm Sâm cũng biết tính cách của vợ mình, chỉ lạnh lùng nhìn một cái, cũng không nói tiếp.

Ngô mẫu cũng là người thông minh, nhìn chung quanh đều là người Ngô gia, cũng không nói nhiều nữa, chỉ lau nước mắt: “Tám chín phần mười là tập đoàn Cẩm Tú giở trò quỷ. Bây giờ còn vương pháp không, lão Ngô?”

“Kết quả điều tra là ngoài ý muốn, ngươi đừng có ăn nói hàm hồ.”

Ánh mắt Ngô Phạm Sâm hiện lên tinh quang, giọng điệu nghiêm túc dị thường. Hắn biết rất rõ tính tình của vợ mình, ngày thường chỉ biết đánh mạt chược, không tiếp xúc với mấy ai. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, làm sao mấy lời đó truyền đến tai nàng chứ?

Nguyên nhân phía sau khiến Ngô Phạm Sâm trở nên cảnh giác. Miệng vợ hắn rất rộng, bây giờ nàng nói trước mặt nhiều người như vậy, nếu chẳng may tai vách mạch rừng truyền đến tai đối phương, hậu quả khó mà lường được.

“Ai nói cho ngươi biết?”

Giọng điệu Ngô Phạm Sâm rất lạnh.

Tô Bình Nam là ai chứ?

Vốn chỉ nghe qua tên, còn lại Ngô Phạm Sâm cũng không hiểu quá rõ về Tô Bình Nam.

Tuy nhiên, sau khi Ngô Khải kinh doanh nguyên liệu đá đối đầu với tập đoàn Cẩm Tú nổi tiếng như cồn, Ngô Phạm Sâm mới đặc biệt thu thập tư liệu liên quan đến Tô Bình Nam. Kết quả khiến hắn cực kỳ chấn kinh. Để leo lên được vị trí như Tô Bình Nam, cho dù không phải nhân kiệt thì cũng là nhân tinh.

Thứ nhất, Ngô Phạm Sâm phát hiện Tô Bình Nam xây dựng hình ảnh cực kỳ tốt ở Thiên Nam, hoàn toàn khác với lời đồn trong dân gian.

Không nói đến thiên phú kinh doanh của người này, chỉ nói đến đạo lý đối nhân xử thế, Tô Bình Nam đã làm rất tốt.

Trong nhiều dự án cho chính quyền, trên cơ bản Cẩm Tú đều thua lỗ, cũng chưa từng động tay động chân vào phương diện nộp thuế. GDP của Thiên Nam tăng đều trong cả nước không thể bỏ qua công lao của tập đoàn Cẩm Tú.

Thứ hai, Ngô Phạm Sâm cũng tin vào câu nói không có lửa làm sao có khói.

Thanh danh tâm ngoan thủ lạt của người này trong kinh doanh chưa chắc là không có nguyên nhân. Cho dù những lời đồn máu tanh nghe hơi quá sự thật nhưng cũng không thể không tin.

Hơi thở liều lĩnh của người này rất nặng, nhưng hắn lại biết nhìn xa trông rộng, biết bố trí công việc và tinh tế trong đối nhân xử thế, lòng dạ khoáng đạt. Đắc tội người như vậy thật sự không đáng.

Chính bởi vì có quá nhiều ấn tượng, Ngô Phạm Sâm mới tiếp nhận con trai hắn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng lời nói của Ngô mẫu, nếu một khi bị đối phương ngộ nhận Ngô gia kết tử thù, chỉ sợ nhân vật cường thế như Tô Bình Nam sẽ tiên hạ thủ vi cường.

“Ai ăn nói hàm hồ?”

Thấy Ngô mẫu vẫn không sợ, Ngô Phạm Sâm xoa huyệt Thái Dương. Hắn xác thực sợ người nhà của mình nhịn không được đi khiêu khích người ta. Bây giờ không có người ngoài, hắn quyết định nói mấy lời cho rõ ràng: “Hồ đồ! Oan gia dễ giải không nên kết. Nếu đấu một trận với Tô Bình Nam, chúng ta có thể thắng sao?”

“Không nói những cái khác, ngươi cũng biết Cố Thanh Tùng của Cố gia chứ. Đây chính là thời khắc hợp tác quan trọng giữa bọn hắn và tập đoàn Cẩm Tú, lúc này bọn hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Nhìn mọi người vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, Ngô Phạm Sâm thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

...

Cố Thanh Vân đến.

Vội vàng đẩy cửa phòng làm việc của Tô Bình Nam, nhìn thoáng qua hắn vẫn ngồi thẳng như Thái Sơn, Cố Thanh Vân thở phào một hơi.

“Trời không sập được đâu.”

Tô Bình Nam mỉm cười, thản nhiên ném qua một điếu xì gà.

Cố Thanh Vân tiếp nhận điếu xì gà, muốn nói rồi lại thôi. Nhìn Văn Tiểu Địch đang pha trà, cuối cùng hắn chỉ phun ra hai chữ.

“Hồ đồ.”

Trong lòng Cố Thanh Vân cho rằng chính Tô Bình Nam đã làm chuyện đó. Qua chuyện của Mông Thiên Dưỡng, hắn là người rõ ràng nhất Tô Bình Nam tàn nhẫn như thế nào.

“Không phải ta.”

Tô Bình Nam ra hiệu Văn Tiểu Địch rời khỏi văn phòng, sau đó mỉm cười nói: “Dám làm dám chịu. Ngươi không cho rằng ngay cả chút đảm đương đó ta cũng không có chứ.”

Lần thứ hai Tô Bình Nam nói “không phải ta”, Cố đại công tử bắt đầu hoài nghi phán đoán lúc trước của bản thân.

Tô Bình Nam tàn nhẫn là thật, nhưng cũng cực kỳ kiêu ngạo. Hắn khinh thường việc nói dối.

“Trà không tệ, ngươi uống thử xem có thích không.”

Tô Bình Nam biết nguyên nhân Cố Thanh Vân đến đây. Hiện tại, Cẩm Tú Uyển và Ô thành đang đến thời khắc phá dỡ quan trọng nhất. Điều này có liên quan đến căn cơ bố cục của Cố Thanh Tùng, thậm chí toàn bộ Cố gia ở Thiên Nam hai mươi năm sau. Đối tác quan trọng như Tô Bình Nam tuyệt không thể xảy ra sai lầm.

“Đại Hồng Bào nằm trong tay ngươi thật sự lãng phí.”

Đối với cái gọi là trà ngon trong tay Tô Bình Nam, Cố Thanh Vân là người tinh thông trà đạo cho rằng rất lãng phí. Sau khi nhấp một ngụm, Cố Thanh Vân lập tức nói ra tên của lá trà.

“Vấn đề là tất cả mọi người đều cho rằng ngươi làm.”

Cố Thanh Vân nói ra vấn đề mấu chốt: “Đối với rất nhiều người mà nói, chứng cứ không quan trọng, quan trọng là kết quả mà bọn hắn mong muốn.”

“Kết quả?”

Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên sự kiêu ngạo: “Đừng nói không phải ta làm, cho dù là ta, bọn hắn có thể làm gì được ta?”

Sư Huy về hưu vừa được một năm. Trước kia hắn là một khảo sát viên điều tra tai nạn. Ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn có thể nói là nổi tiếng trong toàn bộ Thiên Nam.

Hôm nay, trong lúc đang chuẩn bị một bàn tiệc sinh nhật phong phú cho cháu trai, hắn một hơi nhận được ba cuộc điện thoại.

Cơm không làm được rồi.

Cùng một sự cố, sau ba lần giám định vẫn có người đưa ra dị nghị, hắn nhất định phải xuất mã. Mặt mũi của đồng nghiệp cũ khẳng định phải cho.

Có xe chuyên dụng đưa đón, Sư Huy sắp xếp mọi chuyện trong nhà liền chạy đến hiện trường.

Hiện trường được bảo vệ rất tốt. Tài xế xe tải cũng được các ban ngành có liên quan đưa đến hiện trường chờ hắn thẩm vấn.

“Là nơi này?”

Sư Huy hơi kinh ngạc. Hắn còn cho rằng là một sự cố liên hoàn, không nghĩ rằng chỉ là một vụ tai nạn đơn giản. Một chiếc Toyota đâm vào đuôi một chiếc xe tải.

Bình Luận (0)
Comment