“Sư phụ, ở đây.”
Đồ đệ đã từng đi theo hắn học hỏi cũng có mặt: “Ngươi kiểm tra lại kỹ một chút đi.”
“Ừm.”
Đồ đệ nháy mắt ra hiệu khiến Sư Huy cảm thấy sự việc không đơn giản, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Sư Huy danh bất hư truyền trong vấn đề kiểm tra. Mười mấy phút sau, hắn tìm được tảng đá màu xanh lăn xa mười mấy mét trong bụi cỏ ven đường.
“Không có vấn đề gì, là trách nhiệm của xe đằng sau. Trời mưa đường trượt, tốc độ xe lại quá nhanh, kết quả giám định không có vấn đề gì.”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt dường như cũng thở phào một hơi.
Một thanh niên mặc tây trang màu đen xác nhận với hắn thêm lần nữa mới chịu lái xe rời đi: “Nam ca, là ngoài ý muốn, không có người đục nước béo cò.”
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, Tô Văn Văn liền cúp điện thoại. Tô Bình Nam ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Vân: “Ở Thiên Nam này, có người dám gây sự với ta, ta sẽ chặt móng vuốt của hắn.”
“Chúng ta làm gì với Ngô gia đây?”
Cố Thanh Vân cũng chú ý mật thiết tình thế phát triển, lập tức hỏi.
“Mấu chốt nằm ở Ngô Khải.”
Tô Bình Nam nuốt nước bọt: “Hắn chết, bất luận kết quả giám định viết như thế nào, đối phương cũng sẽ chôn xuống hạt giống cừu hận. Ta cũng không muốn lúc nào cũng phải đề phòng một thanh đao có khả năng đến từ phía sau.”
“Cho nên?”
Cố Thanh Vân bị sự tự tin của Tô Bình Nam lây nhiễm, cả người bình tĩnh hơn rất nhiều. Thực chất hắn cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, huống chi hắn thấy, so với việc Cố gia ổn định, hy sinh một Ngô gia dường như không có gì là không thể chấp nhận được.
“Ngươi có nghe qua câu mèo không ăn vụng cá không?”
Tô Bình Nam tựa lưng vào ghế, giọng điệu khinh thường.
“Cắt cỏ thì phải cắt tận gốc.”
Cố Thanh Vân gật đầu: “Có như vậy thì hoa mới mọc đẹp được.”
“Yên tâm đi.”
Giọng điệu Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta làm việc rất có chừng mực.”
Cố Thanh Vân nâng tách trà, yên tâm mà uống.
Không thể không nói, làm bạn với Tô Bình Nam cũng có cái lợi, đó chính là cái gì là tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn ngoan độc nhưng lại khiến cho một phương bạn bè của hắn cảm thấy yên tâm cực kỳ.
“Nghe nói ngươi muốn xây dựng nhà máy nông nghiệp, tuyển dụng nhân công ở Trường Dương? Ngươi có cần hỗ trợ gì hay không?”
Cố Thanh Vân hỏi câu này không chỉ hỏi thăm, đồng thời còn biểu đạt lực khống chế của Cố gia.
“Ta đang tạo danh vọng.”
Tô Bình Nam thẳng thắn đáp: “Tập đoàn Cẩm Tú sẽ từ bỏ một phần lợi ích rất lớn, tiền lương phúc lợi để nhiều người được lợi, đồng thời phát triển kinh tế Trường Dương.”
“Nói một chút đi.”
Cố Thanh Vân cũng không dự định đi ngay, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Hắn và Tô Bình Nam đều đang chờ kết quả của Ngô Khải. Một khi Ngô Khải không thể cứu được, Ngô gia sẽ là một tai họa ngầm, nhất định phải lập tức trừ tận gốc. Hắn chính là lựa chọn tốt nhất để câu thông giữa hai bên.
“Làm việc tốt và làm khốn khiếp không xung đột với nhau.”
Lời nói của Tô Bình Nam lộ ra ý vị thâm trường: “Ở Hạ quốc, người như ta cần tích thiện tồn đức danh vọng gia thân.”
…
Người Ngô gia đến.
Lưu lại mấy tiểu bối trông coi, Ngô Phạm Sâm và người Ngô gia cùng thế hệ nói chuyện với nhau trên xe.
Ngô Phạm Sâm nói rất rõ ràng: “Bất luận Khải Khải như thế nào, hiện tại việc cấp bách bây giờ chính là nói chuyện với Tô Bình Nam một lần. Khải Khải xảy ra chuyện, ngược lại là cơ hội tốt nhất để nói chuyện với đối phương.”
Ngô lão tứ trẻ tuổi nhất, tình tính nóng nảy nhất, nghe xong lập tức phản bác một câu: “Cho dù không phải hắn làm, A Khải xảy ra chuyện cũng là do Cẩm Tú dẫn đến, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?”
Ngô Phạm Sâm trừng em trai của mình: “Tay chân người ta sạch sẽ, bối cảnh hùng hậu, chúng ta có thể làm gì được người ta? Ngược lại, chúng ta còn có nhược điểm nhiều hơn cả đối phương.”
Ngô lão tứ vẫn không phục, Ngô Phạm Sâm đã ngữ trọng tâm trường nói: “Về sau, các ngươi phải quản lý người trong nhà cho kỹ, không cho phép nói lung tung bất cứ ý kiến gì liên quan đến Cẩm Tú.”
“Vì sao?”
Ngô lão tứ cảm thấy anh trai của mình sợ người ta quá: “Chúng ta lại đi sợ một thương nhân như hắn?”
“Đối phương là người liều lĩnh, một nhân vật kiêu hùng, ngươi không hiểu được người này đáng sợ đến cỡ nào đâu.”
Hơi lạnh tràn ngập trong xe, không ai nói gì, chỉ có Ngô Phạm Sâm là lộ ra biểu hiện ngưng trọng. Thứ nhất, hắn lo lắng cho an nguy của con trai. Thứ hai, hắn có một loại trực giác, chính là một khi con trai xảy ra chuyện, đối phương nhất định sẽ ra tay trước.
...
Trong lòng Cố Thanh Vân, trận giao phong giữa Tô Bình Nam và Mông Thiên Dưỡng là một bí mật mà hắn vĩnh viễn giấu ở trong bụng.
Từ bố cục đến giao phong, Tô Bình Nam phát huy vô cùng tinh tế. Một trận toàn thắng, đáng tiếc lại không có ai lớn tiếng khen hay.
Cho nên, hắn hoàn toàn không cảm thấy lo lắng cuộc chiến giữa Tô Bình Nam và gia tộc dựa vào đường cái làm giàu như Ngô gia chút nào.
Nội tình Ngô gia không đủ. Cố Thanh Vân xem ra chỉ có Ngô Phạm Sâm mới là một nhân vật, những người còn lại đều có tầm nhìn hạn hẹp.
“Hiện tại, ngân hàng quốc tế Cẩm Tú tiến hành hợp tác với quốc gia trung lập vĩnh viễn như thế nào rồi?”
Cố Thanh Vân cho rằng không có biện pháp nào tốt hơn để đối phương tin tưởng mình bằng cách đổ một khoản tiền cho ngân hàng quốc tế Cẩm Tú của Tô Bình Nam.
“Không tệ.”
Tô Bình Nam nhạy cảm nắm bắt được suy nghĩ của Cố Thanh Vân: “Dương Viễn Hàng là một nhân tài khó có được, hắn đang đi những bước sau cùng.”
“Ta có một khoản tiền, số lượng cũng không nhiều, nhưng lại cần đưa ra nước ngoài. Chuyện này có gì nhờ ngươi giúp đỡ.”
Sau khi nói xong, biểu hiện của Cố Thanh Vân dường như che giấu một sự căng thẳng.
“Chúng ta là bạn bè mà.”
Tô Bình Nam ném cho Cố Thanh Vân một viên thuốc an thần: "Ngân hàng quốc tế Cẩm Tú sẽ toàn lực ứng phó.”