Sau tám tiếng phẫu thuật ròng rã, Ngô Khải đã sống tiếp. Mặc dù hắn vẫn còn hôn mê nhưng dù sao mạng cũng đã được cứu về.
Sau khi nghe được tin tức này, Ngô Phạm Sâm thở phào một hơi.
“Có thể gọi cho Tô Bình Nam rồi. Ngươi đại diện Ngô gia đàm phán với hắn một lần đi.”
Ngô gia đến đời của hắn toàn có chức vụ trên người, rất không tiện. Hiển nhiên nhiệm vụ này rơi xuống đầu Ngô Toàn.
“Nhớ kỹ, Ngô gia có thể rút khỏi thị trường Trường Dương, anh rể của ngươi cũng có thể trong vòng ba tháng rời khỏi Trường Dương luôn. Chuyện của quốc lộ 109 có thể nói cho đối phương biết nhưng có một điều kiện.”
Ngô Phạm Sâm sợ đứa cháu trai này sẽ đánh nát quân bài tốt, liền nói thẳng ra ranh giới cuối cùng: “Đó chính là kết giao bằng hữu.”
“Tam thúc?”
Ngô Toàn có chút không tin vào lỗ tai của mình: “Chúng ta phải ủy khuất như vậy sao?”
“Đối phương là người hiểu chuyện, có đôi khi còn hiểu đạo lý hơn cả chúng ta đấy.”
Đối với vãn bối của mình, Ngô Phạm Sâm cũng không khách sáo. Sau khi nghiêm túc dặn dò, hắn còn cố ý bảo Ngô Toàn lặp lại một lần mới chịu để hắn rời đi.
“Tam ca?”
Ngô lão tứ nhịn không được dậm chân: “Không cần phải sợ hắn như thế. Không phải chỉ là một người kinh doanh thôi sao?”
“Đánh rắm.”
Ngô Phạm Sâm lạnh lùng nhìn đứa em trai mà hắn cảm thấy không yên lòng: “Có thể trở nên nổi bật ở bất cứ ngành nghề gì, loại người đó không thể coi thường được, chưa kể tập đoàn Cẩm Tú đang là số một ở Thiên Nam. Ngươi nói cho ta biết ngươi có thể làm được như thế hay không?”
Ngô lão tứ im lặng. Ngô Phạm Sâm lườm hắn một cái rồi xoay người rời đi. Hắn vẫn luôn bận rộn với công việc của mình. Cho nên, trong ấn tượng của hắn, lão tứ luôn là một đứa em cực kỳ nghe lời. Nhưng hắn không biết rằng, ở Thiên Nam, lão tứ Ngô gia thanh danh vang dội đã sớm không phải là đèn cạn dầu.
…
Tô Bình Nam biết tin Ngô Khải đã được phẫu thuật thành công chỉ chậm hơn Ngô gia một phút.
Trong lúc hắn đang nói với Đỗ Cửu chuẩn bị về nhà ăn cơm, điện thoại đã vang lên.
Người gọi điện thoại là An mập.
“Tô tổng, hôm nay có người nhờ lão An ta tổ chức một bữa tiệc muốn gặp mặt Tô tổng ngươi một lần.”
Giọng điệu của An mập cung kính lạ thường, vừa lên tiếng đã giải thích hết mọi chuyện.
Tin tức của hắn rất linh thông. An mập cũng chẳng quan tâm đến cái gì là chứng cứ. Hắn thấy, Ngô gia chỉ là một trong những người bị Tiểu Hồng Bào dùng thủ đoạn độc ác chèn ép mà thôi. Nếu không phải gần đây hắn nhận thầu một con đường, thiếu đối phương một ân tình, thậm chí hắn chưa chắc sẽ gọi cuộc điện thoại này.
“Là ai?”
Tô Bình Nam lười pha trò với loại người hai mặt như An mập, hỏi thẳng.
“Ngô Toàn, con trai của Ngô Phạm Lâm.”
An mập trả lời rất dứt khoát: “Cũng chính là em trai của Ngô Khải.”
Im lặng vài phút, Tô Bình Nam mới nói: “Được, chúng ta gặp ở đâu đây?”
“Thiên Hương Lâu.”
Thiên Hương Lâu gọi là lâu, thật ra lại là một câu lạc bộ sơn trang. Tuy nhiên, hoạt động kinh doanh của nó khác với Cẩm Tú Sơn Trang, thức ăn rất bình thường, chỉ được cái nhân viên phục vụ rất xinh đẹp.
Ông chủ là người Tô Nam, trước giờ vẫn kiếm ăn ở Thiên Đô. Trước khi khai trương, hắn phải nhờ người đến chào hỏi bến tàu Tô Bình Nam, sợ việc kinh doanh của câu lạc bộ mình bị Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy hiểu lầm.
Lúc đó, Tô Bình Nam không gặp hắn. Hắn thấy định vị của Cẩm Tú Sơn Trang và Thiên Hương Lâu hoàn toàn khác nhau, không tồn tại mạo phạm và cạnh tranh gì cả.
Một tiếng sau, An mập đang chờ dưới Thiên Hương Lâu nhìn thấy xe của Tô Bình Nam chạy đến. Biển số xe màu đen hình chữ U, xe là Mercedes-Benz, ở Thiên Nam gần như không có chiếc thứ hai.
Nhìn thấy cánh cửa xe mở ra, An mập nhiệt tình tiến lên đón. Sự vồn vã của hắn khiến tiểu muội tiếp khách vốn quen nhìn hắn ngang ngược, càn rỡ phải mở to mắt nhìn.
An mập rất có năng lượng, cũng háo sắc. Nơi này hắn cũng xem là một nhân vật, bình thường ăn nói hay làm những việc chẳng giống ai nên đã thu hút được rất nhiều chị em, có người còn nói rằng năng lượng ông chủ An có thể xếp vào năm vị trí đầu ở Thiên Nam.
Hôm nay, mọi người nhìn cảnh tượng này mới biết được cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Có thể mở được một câu lạc bộ mang tính chất như vậy nhất định phải có sự khéo léo của mình. An mập chờ bên ngoài khoảng hai mươi phút, trên dưới câu lạc bộ đều biết hôm nay sẽ có một đại nhân vật đến.
Đặc biệt giám đốc quan hệ công chúng lại càng chú ý tình huống bên này.
“Chị Khả Khả, người mà ông chủ An nghênh đón đã đến, bảng số xe màu đen, 17777.”
Bên trong bộ đàm vang lên giọng nói của bảo vệ cổng.
“Người đến là Tô Bình Nam?”
Dương Khả Khả không khỏi giật mình.
Nàng là người có kinh nghiệm trong kinh doanh câu lạc bộ được ông chủ lớn Thiên Hương Lâu bỏ ra số tiền lớn đào từ Quảng thành về để quản lý câu lạc bộ. Mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng lịch duyệt giang hồ đủ lâu, cách đối nhân xử thế xứng cho ông chủ bỏ ra số tiền lương dọa người để trả.
Mỗi lần đến chỗ nào, nàng đều ghi nhớ biển số xe của đám tam giáo cửu lưu hoặc quan lại quyền quý chỗ đó. Cho nên, nàng có thể đoán được nhân vật trẻ tuổi thần bí mà ông chủ An nghênh đón chính là Tiểu Hồng Bào tên tuổi lớn nhất.
Từ “thần bí” rất thích hợp dùng cho Tô Bình Nam. Từ lúc Thiên Hương Lâu lập nghiệp đến nay, những gì có liên quan đến cái tên này nàng nghe đến lên kén nhưng chưa từng nhìn thấy qua nhân vật quyền lực nhất Thiên Nam. Duy chỉ chiếu trên tivi nhưng số lần lại chẳng nhiều.