Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mấy ngày nay, Tô Bình Nam cũng đã nghiên cứu về Ngô gia, cuối cùng cho ra một kết luận, Ngô Phạm Sâm nhịn rất giỏi.
Người thiện chiến thì không có thành tích hiển hách. Đạo lý này cũng thích hợp với chỗ làm việc không thể miêu tả ở Hạ quốc. Không có vấn đề thì chính là không có vấn đề. Ngô Phạm Sâm từ một sinh viên không có bối cảnh lăn lộn đến người đứng đầu hệ thống giao thông, cái dựa vào chính là nhịn. Rất nhiều người bối cảnh thâm hậu, trình độ học vấn cao hơn hắn rất nhiều nhưng lại gãy kích trầm sa, còn hắn thì lại từng bước một đi đến vị trí hiện tại, không thể bỏ qua công lao của chữ nhịn.
Cho nên, Tô Bình Nam phán đoán đối phương vì cầu ổn, tuyệt đối không chỉ có một điều kiện như vậy. Hắn đang chờ Ngô Toàn nói tiếp.
Nhìn biểu hiện của Tô Bình Nam, Ngô Toàn biết đối phương còn trầm ổn hơn cả lời đồn. Hắn nói tiếp: “Trong vòng ba tháng, Ngô Kính Trung sẽ rời khỏi Trường Dương, đồng thời ta có một phần tư liệu muốn mời Tô tổng xem qua.”
Tô Bình Nam mỉm cười, chậm rãi mở tài liệu ra. Nội dung liên quan đến quốc lộ 109 lập tức đập vào tầm mắt.
“Khó trách.”
Tô Bình Nam đã hiểu vì sao Ngô Khải lại cố chấp mỏ đá ở thôn Triệu Gia như thế. Nếu trong này nói là thật, lợi nhuận từ đất cát tuyệt đối là một con số rất lớn.
“Rất tốt, thế các ngươi muốn cái gì?”
Tô Bình Nam nhìn thoáng qua rồi khép lại tài liệu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngô Toàn, giọng điệu bình tĩnh.
“Cơ hội phát tài đã có, nhưng Tô tổng thì chỉ có một người. Cho nên, chúng ta muốn làm bạn với Tô tổng.”
Ngô Toàn bị khí thế của Tô Bình Nam ép đến mức căng thẳng. Mặc dù tuổi tác người này không lớn, nhưng trong lúc lơ đãng lại toát lên cường thế khiến hắn nói chuyện phải lộ ra mười phần chân thành.
Tô Bình Nam khoát tay, Đỗ Cửu lập tức đưa đến một điếu xì gà, sau đó khom người châm lửa cho hắn.
Hít một hơi xì gà, Tô Bình Nam gật đầu: “Tiền không phải một người kiếm. Đạo lý đó, ta hiểu. Cho nên…”
Còn chưa nói xong, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài truyền vào cùng với tiếng chửi rủa của An mập. Tiếp theo, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Gương mặt Tô Bình Nam lập tức trầm xuống.
Vị trí của hắn là chủ vị nên trong nháy mắt có người đẩy cửa ra, Tô Bình Nam lập tức nhìn thấy người tới.
Tuy rằng hắn không biết người này nhưng đối phương có gương mặt tương tự bảy phần Ngô Toàn đã giúp Tô Bình có thể phán đoán ra thân phận đối phương.
Là người của Ngô gia.
Tô Bình Nam nhướng mày, mặt tĩnh lặng như nước. Tuy rằng hắn không nói gì nhưng trên người không tự chủ phát ra một sự lạnh lẽo.
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch lập tức đẩy cửa ra, thân hình thẳng tắp chắn trước mặt Tô Bình Nam.
Hai người nhìn có chút dữ tợn, bọn hắn đã ở bên cạnh Tô Bình Nam rất lâu, từ hơi thở của ông chủ là biết Tô Bình Nam thật sự rất tức giận.
“Tứ thúc?”
Ngô Toàn phản ứng chậm một chút, đứng dậy quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô lão tứ đang đẩy An mập đang ngăn cản trước cửa ra.
“Ngô lão tứ, ngươi điên rồi sao?”
Tuy rằng An mập cả người đầy mỡ, nhưng hắn đã bị tửu sắc làm cho yếu nhớt, làm sao có thể ngăn cản Ngô lão tứ cường tráng sau khi uống rượu chứ.
Lúc này quả nhiên An mập vừa sợ vừa giận. Ngô Phạm Sâm gọi điện rủ hắn đi uống rượu, An mập có nợ ân tình nên đương nhiên không thể trốn tránh, tuy rằng hắn rất cẩn thận với Tô Bình Nam, nhưng Ngô lão tứ uống rượu đến quậy là sao đây?
Ngô gia các ngươi đánh nhau với Tiểu Hồng Bào đến chết cũng không liên quan gì tới ta, ta đã hẹn Tiểu Hồng Bào cho Ngô gia các ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại làm mất mặt ta, Tiểu Hồng Bào sẽ nghĩ gì về ta?
An mập càng nghĩ càng sợ hãi, mặc dù điều hòa trong phòng bật rất lớn nhưng mồ hôi lạnh vẫn nhanh chóng thấm ướt sau lưng hắn.
“Được rồi được rồi.”
Hiển nhiên Ngô lão tứ đã uống rất nhiều, mặt đỏ bừng vì rượu, liếc mắt nhìn An mập đang chắn trước mặt, xấu xa nói: "Sao hả? Mấy ngày trước còn xưng huynh gọi đệ, bây giờ ngay cả tứ ca ngươi cũng không quen biết?”
“Ta nhớ khi ngươi còn làm Ô Phong lộ không có cái thói này.”
Lời nói của Ngô lão tứ làm cho An mập thấy hơi xấu hổ.
”Tứ thúc, ngươi uống nhiều rồi, mau về nhà đi.”
Ngô Toàn cũng nóng nảy, rõ ràng Tiểu Hồng Bào có dấu hiệu nhượng bộ, tất cả mọi người cũng là cầu tài, không phải tranh hơn thua, lúc này tứ thúc nổi tính bướng bỉnh, chỉ sợ sự việc sẽ trở nên không thể cứu vãn.
“Cút đi.”
Ngô lão tứ còn có vài phần nể mặt với An mập, nhưng với đứa cháu trai của mình cũng không khách sáo như vậy.
“Được rồi.”
Gương mặt mập mạp của An mập lộ ra một chút tàn nhẫn: "Ngô lão tứ, chuyện nhà các ngươi ta mà xen vào lần nữa thì ta chính là con của ngươi.”
Dứt lời, hắn cầm lấy một chai rượu trắng trên bàn chưa khui gật đầu với Tô Bình Nam: "Tô tổng, là do An mập ta thiếu suy nghĩ, coi như ta thiếu Tô tổng một nhân tình, ngươi đi trước đi, để ta nói chuyện với tên khốn kiếp này.”
An mập ngẩng đầu uống hết nửa chai rượu trắng.
“Được rồi, lão An, nếu người ta đến tìm ta thì để cho hắn vào đi.”
Giọng Tô Bình Nam bình tĩnh, xua tay bảo hai người Đỗ Cửu ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn người đến ra thế mời vào.
…
Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch sao?
Khả Khả nhíu mày, gương mặt tỏ ra nghiêm trọng. Sau khi nhận được thông báo của nhân viên bảo vệ, nàng nhanh chóng bước đôi chân thon dài tới nơi.
Làm nghề này chỉ cầu mong hòa khí sinh tài. Người có thể đến Thiên Hương Lâu tiêu xài không giàu thì sang, ai không phải là đại hào một phương chứ, một khi phát sinh mâu thuẫn, bọn hắn bị kẹp ở giữa là khó xử nhất, không cẩn thận sẽ bị vạ lây.
Uống rượu gây chuyện chọc ai không được, người khác còn đỡ một chút, sao lại chọc vào Tô Bình Nam?