Nữ nhân vừa chửi bới vừa đi quá gấp, đột nhiên bị vấp phải cái gì ngã ở lối vào cầu thang, chiếc giày cao gót màu đen bên phải bị gãy.
”Hôm nay ai trực nhật?”
Dương Khả Khả nhìn đầu sỏ gây ra, một cái khăn tay màu trắng của khách không biết là đã đánh rơi ở cầu thang.
“Hình như là Lý tỷ.”
Nhân viên phục vụ theo sát phía sau Dương Khả Khả, gương mặt tái mét trả lời.
”Thông báo cho nàng đến phòng tài chính để thanh toán tiền lương, ngày mai không cần phải đến nữa.”
Sau khi Khả Khả nói xong, thử đi một bước, mắt cá chân đau đớn làm cho nàng nhịn không được kêu lên một tiếng.
Nữ tử cắn răng dứt khoát cởi giày ra, ném cho nữ tử phục vụ đi theo mình, cứ như vậy sải bước đi về phía trước.
“Tứ thúc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
An mập tức giận, tuy rằng gương mặt Tô Bình Nam bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã rõ ràng không tốt, nội tâm Ngô Toàn áp chế phẫn nộ, trừng mắt nhìn Ngô lão tứ hỏi.
“Bây giờ tiểu tử ngươi cũng muốn quản lý ta?”
Ngô lão tứ tùy tiện trả lời một câu, sau khi đẩy Ngô Toàn ra, gật đầu với Tô Bình Nam: "Danh tiếng của ngươi rất lớn, ta không sợ ngươi, hôm nay ta phải nhìn xem rốt cuộc ngươi có mấy con mắt mà dám xem thường Ngô gia chúng ta như vậy.”
Ngô Toàn lập tức lấy điện thoại ra, rất nhiều chuyện hắn không thể nói trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể gật đầu xin lỗi Tô Bình Nam và An mập rồi mới nhanh chóng bước đến một nơi yên tĩnh.
Tô Bình Nam trừng mắt nhìn hai người Đỗ Cửu lại muốn đứng dậy, mới xoay người mỉm cười nói với Ngô lão tứ: "Ta chỉ có hai con mắt, có điều ta còn không biết ngươi là ai?
”Ta là Ngô Phạm Lâm.”
Ngô lão tứ ngẩng đầu: "Dựa theo tuổi tác, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Ngô tứ gia.” Những lời này vừa nói ra, ánh mắt An mập nhìn tên không biết sống chết này giống như nhìn một người chết.
Gương mặt Tô Bình Nam bình tĩnh bất động, mặc dù hai người Đỗ Cửu đã cực kỳ tức giận nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt cay độc nhìn đối phương. Tô Bình Nam đã điều tra Ngô gia, dĩ nhiên biết Ngô lão tứ này.
Ngô lão tứ, người nổi tiếng gần đây ở Thiên Nam.
Hắn có thể chạy nhanh như vậy có quan hệ rất lớn với nghề nghiệp của hắn.
Muốn nói tới nghề nghiệp nhà nước ở thời đại này dễ dàng giao tiếp với tam giáo cửu lưu nhất, đối tượng đầu tiên người ta nghĩ đến là hệ thống cảnh sát. Thực ra đó là một sự hiểu lầm.
Người tiếp xúc với đám đại ca dễ dàng nhất là mấy ban ngành có liên quan đến làm công trình. Vì các vật liệu như cát, sỏi, xi măng đá lớn có yêu cầu thấp nên bọn hắn dễ nhập và lợi nhuận thu được cũng cao. Vì vậy, đây đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của đám tam giảo cửu lưu có chút quyền lực. Mà đặc thù của Ngô gia là ngành giao thông vận tải. Hơn nữa tính cách của Ngô lão tứ dễ kết thân, càng dễ dàng hòa đồng với những người này, lại còn giúp được một số người làm vài việc nên danh tiếng từ từ nổi lên trên giang hồ, cũng có chút tiếng tăm. Mấy năm nay Ngô lão tứ được tiền hô hậu ủng quen rồi nên có hơi kiêu ngạo. Hắn cũng nghe kể một ít sự tích của Tiểu Hồng Bào nhưng sự nịnh hót của người phía dưới cộng với men say đã khiến hắn nhất thời quên hết tất cả nên hôm nay mới có một màn mượn rượu phát điên như vậy.
Hắn không biết, có một số việc không thể làm, nếu làm sẽ hối hận cả đời.
Nhưng mặc kệ Ngô lão tứ có ngang ngược thế nào thì khí thế vẫn không lừa được người khác.
Trên bàn cơm Ngô lão tứ trợn tròn mắt đỏ bừng, mà gương mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, nhưng khi so sánh hai người, khí thế của Tô Bình Nam lại mãnh liệt vượt trội hơn hắn.
Khi Khả Khả chạy tới, hiện trường có vẻ không gợn sóng, còn tưởng rằng An mập đã hòa giải được rồi, nàng lập tức thở dài một hơi.
Tô Bình Nam giương mắt nhìn Khả Khả bối rối chạy tới, gương mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh không chút thay đổi.
Nữ tử không mang giày, đôi chân trần trắng nõn nà dưới lễ phục dạ hội màu đen lại có một sự hấp dẫn kỳ lạ.
Khả Khả vừa định nói chuyện hòa giải một chút thì đã bị nam nhân dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại.
“Trong đầu ngươi toàn bột nhão hay sao?”
Tô Bình Nam thản nhiên nói một câu với Ngô lão tứ rồi chậm rãi đứng dậy, dùng ngón tay kẹp xì gà chỉ chỉ vào Ngô lão tứ: "Chơi với mấy tên bụi đời mấy ngày qua mà đã cảm thấy mình đã trở thành một nhân vật lớn rồi à?”
Khả Khả bị khí thế Tô Bình Nam dọa không dám ra mặt, nhìn thấy Tô Bình Nam đi đến bên cạnh Ngô lão tứ cúi người xuống, dường như giọng nói rất nhỏ không thể nghe thấy, nếu không phải lỗ tai nàng nổi tiếng nhạy bén, cũng chưa chắc nghe được.
“Không ai dám làm chú của ta cả, cỏ trên mộ của kẻ có phẩm chất như ngươi có khi còn cao hơn ngươi nữa đó.”
Mặt Ngô lão tứ đỏ bừng, vừa định nói chuyện đã bị Tô Bình Nam giơ tay đè vai, nam nhân cười rất lạnh: "Chỗ đó lạnh, ngày lễ tết ta sẽ tặng ngươi chút quần áo.”
Tô Bình Nam nói xong thì gật đầu với An mập, ánh mắt liếc qua hai chân Khả Khả, sải bước đi không quay đầu lại. Mặc cho Ngô Toàn đã chạy như điên trở về hô to như thế nào hắn cũng không quay đầu lại.
Chuyện không thể làm được.
Tô Bình Nam biết rõ cho dù mình và Ngô Phạm Sâm bàn bạc như thế nào, Ngô gia trở thành tai họa ngầm đã là điều không thể tránh khỏi.
Nếu đã như vậy thì phải dứt khoát giải quyết chuyện này.
Ngô lão tứ nhìn An mập và Khả Khả đang im lặng, gương mặt đỏ bừng.
Vừa rồi sát ý trong ánh mắt Tiểu Hồng Bào dọa hắn đến nỗi phút chốc có vẻ hơi ngốc nghếch.
Phỏng chừng cảm thấy hơi mất mặt, Ngô lão tứ đứng dậy lấy tay chỉ vào bóng lưng Tô Bình Nam, vừa định há miệng nói vài câu tàn nhẫn thì cảm thấy ngực căng thẳng, ngay sau đó cả người bay lên trời, bên tai nghe tiếng kinh sợ của nữ nhân, cả người bị nện mạnh lên bàn cơm đầy thức ăn.
Trong phút chốc các món canh văng khắp nơi, hai người An mập và Khả Khả né không kịp cũng bị bẩn cả người, cục diện có vẻ cực kỳ chật vật.