“Ngươi dám dùng tay chỉ vào Nam ca, vậy ta sẽ bẻ gãy tay ngươi.”
Đỗ Thạch vẫn dùng một tay bóp cổ Ngô lão tứ, ánh mắt khát máu mà điên cuồng.
Cơ thể Đỗ Thạch cao lớn, ra tay nhanh nhẹn, biểu cảm dữ tợn, trong phút chốc làm cho An mập và Khả Khả bị dọa cho choáng váng, hai người trơ mắt nhìn nam nhân hung bạo này khống chế tay phải Ngô lão tứ, sau đó cứng rắn bẻ gãy, vậy mà cũng không dám ngăn cản.
“Buông tay, thả người.”
Tô Bình Nam đã đi ra rất xa, giọng cũng không lớn, nhưng lọt vào tai hai nam nhân mãnh thú này lại giống như thánh chỉ. Đỗ Thạch lập tức ngoan ngoãn buông Ngô lão tứ ra, sải bước đi theo Tô Bình Nam.
Cảnh tượng này khiến đôi mắt của Khả Khả sáng lên dưới hàng mi cong vút, An mập thì lại không ngừng than thở.
Cả đời An mập hắn khôn khéo, lần này giúp người Ngô gia bày rượu đãi tiệc lại mang tới chuyện mất lòng hai bên. Người của Tiểu Hồng Bào ấn đối phương lên bàn không có một câu giải thích, điều này chứng tỏ mình đã lưu lại cho đối phương một ấn tượng cực kỳ không tốt, muốn bù đắp lại thì không biết tốn bao nhiêu sức lực. Nghĩ tới đây, ánh mắt An mập nhìn về phía Ngô lão tứ quả thực muốn ăn thịt người.
“Giám đốc Dương!”
Trong không khí yên tĩnh lạ thường, một gã bảo vệ hơi rụt tay rụt chân đẩy cửa ra, trong tay còn cầm một xấp tiền mặt thật dày.
“Có chuyện gì?”
Khả Khả hỏi, nữ nhân hơi ảo não vì bản thân liên tiếp bị làm cho choáng váng đầu óc, hơn nữa ánh mắt Tô Bình Nam rất đáng sợ, nên nàng cũng không có dũng khí đuổi theo đưa tiễn hắn.
“Tô tổng ném xuống, nói là tiền cơm với tiền quần áo của các ngươi.”
Bảo vệ nơm nớp lo sợ nói, An mập lại nhất thời ánh mắt kinh hoảng.
Hắn hiểu rõ Tô Bình Nam nhất, biết Tiểu Hồng Bào có bệnh cố chấp đối với cái gọi là công bằng ở một số phương diện. Nếu như không có hành động này, có lẽ sự việc còn có thể cứu vãn, nhưng ném nhiều tiền như vậy chứng tỏ Tiểu Hồng Bào muốn đấu thật rồi.
“Tứ thúc, điện thoại của tam thúc.”
Ngô lão tứ bị ngã đến choáng váng, hơn nữa còn bị dọa sợ gần chết vừa đứng lên thì điện thoại của Ngô Toàn đã đưa tới trước mặt.
“Bây giờ ngươi lập tức trở về cho ta, kể rõ quá trình mọi chuyện ngươi đi Thiên Hương Lâu thế nào, cùng ai uống rượu, rồi làm sao ngươi đột nhiên đi quậy phá.”
Giọng của Ngô Phạm Sâm trong điện thoại nghe không ra hỉ nộ gì, sau khi nói xong câu đó lập tức cúp điện thoại.
”An thúc, lần này thật ngại quá, tam thúc nói sẽ cám ơn ngươi sau.”
Ngô Toàn ngượng ngùng chào hỏi An mập rồi mới nhanh chóng đỡ Ngô lão tứ đi.
”Không sao đâu, không sao đâu.”
Gương mặt An mập khó coi nhìn chú cháu Ngô gia chật vật không chịu nổi ra đi, ảo não gãi đầu, bĩu môi, phát ra tiếng cười lạnh.
Ngô lão Tam còn tự cho là thông minh, cho rằng sự việc có thể bù đắp, chỉ có thể nói hắn không hiểu rõ Tô Bình Nam. Tô Bình Nam thủ đoạn tàn nhẫn, huống chi bây giờ lực lượng Cẩm Tú rất lớn, người này không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì long trời lở đất. Nửa năm nay mình hợp tác với Ngô gia không ít, bây giờ việc cấp bách là làm sao để cho mình thuận lợi rút ra ngoài.
“An tổng?”
An mập vội vã đi ra thì bị Dương Khả Khả gọi lại, tiền giấy trong bàn tay trắng nõn của nữ nhân giờ phút này trở thành khoai lang nóng bỏng tay. Vừa rồi quầy bar phía dưới thông báo, Ngô gia đã thanh toán tất cả tổn thất. Như vậy số tiền mà Tiểu Hồng Bào để lại xử lý như thế nào đã trở thành vấn đề đau đầu nhất của Dương Khả Khả.
”Ngươi tự mình xem mà quyết định.”
Bây giờ An mập đang dính đến chuyện phiền não nào còn có tâm tình giúp nữ nhân xử lý những chuyện nhỏ nhặt này, bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi.
Khi chuông điện thoại vang lên, Cố Thanh Vân đang nhàn nhã đùa nghịch bộ ấm trà tử sa trong tay.
Người nhà lão Cố cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Ngô Khải không sao thì Ngô Phạm Sâm lão luyện khôn khéo kia sẽ không chó cùng rứt giậu mà đi trêu chọc Tô Bình Nam.
Chỉ cần song phương không có xung đột, quỹ đạo phát triển và đầu tư của tập đoàn Cẩm Tú sẽ không xảy ra vấn đề, một khi chuyện Ô thành kết thúc viên mãn, Cố Thanh Tùng chỉ cần không phạm sai lầm gì thì một con đường thênh thang đang chờ hắn một bước lên mây.”
“Alo?”
Cố Thanh Vân chậm rãi ung dung buông bộ ấm trà xuống nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu điện thoại kia Tô Bình Nam không mang theo một tia tình cảm: "Một đường cao tốc vừa mới thông xe đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng do sự cố chất lượng, nếu nắp được nhấc lên thì có bao nhiêu người sẽ chết ?"
Cố Thanh Vân không trả lời, bởi vì hắn khiếp sợ mà điện thoại lặng lẽ trượt khỏi tay.
Quả nhiên tàn nhẫn nhất Thiên Nam vĩnh viễn là Tiểu Hồng Bào.
"Có cách nào khác không?"
Cố Thanh Vân cũng không hỏi nguyên nhân. Bởi vì hắn biết Tô Bình Nam một khi ra quyết định sẽ không có cách nào thay đổi, Tiểu Hồng Bào gọi điện thoại này tới đây chẳng qua là thông báo cho Cố gia gõ trống mà thôi.
“Như vậy sẽ chết người.”
Giọng Cố Thanh Vân nghe chát đắng: "Tai nạn giao thông đặc biệt lớn được tính là ba người chết trở lên.”
“Đường là do Ngô gia tu sửa, công trình bã đậu phụ hàng chục triệu đó sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, có lẽ ta nhấc nắp ngược lại có thể cứu mạng rất nhiều người.”
Giọng Tô Bình Nam lạnh lẽo: "Mạng này, Ngô gia hắn trả.”