Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Học Cách Nhẫn Nhịn

Chương 556: Học cách nhẫn nhịn Chương 556: Học cách nhẫn nhịn

Xe chuyên dụng của Ngô Văn Sâm bên ngoài bệnh viện.

“Bốp!”

Ngô lão tứ bị tát một cái, hơi khiếp sợ che miệng nhìn gương mặt dữ tợn của tam ca: "A Khải là con trai ngươi, ta thay hắn ra mặt ngược lại ngươi còn đánh ta?"

“Ngươi luôn luôn nghe lời ta vậy mà lần này cố tình xúc động như vậy nên ắt phải có vấn đề, nói cho ta biết trước khi đi gặp Tiểu Hồng Bào, ngươi đã làm gì.”

Ngô Phạm Sâm không để ý tới những lời ngụy biện của Ngô lão tứ, gương mặt tức giận: "A Khải không sao nhưng ngươi làm như vậy chẳng khác nào đẩy Ngô gia đến chỗ đối nghịch với Tô Bình Nam.”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ một người làm ăn như hắn có thể đấu với chúng ta sao?”

Tuy rằng Ngô lão tứ không kiêu căng như vừa rồi nhưng miệng vẫn rất cứng trả lời một câu.

”Mấy năm nay ta biết ngươi và một ít tam giáo cửu lưu qua lại cùng nhau, nhưng vẫn cho rằng ngươi có thể biết rõ vị trí của mình, xem ra ta sai rồi.”

Giọng Ngô Phạm Sâm trầm xuống: "Lẽ ra ta nên luôn trông chừng ngươi.”

Ngô lão tứ nhỏ hơn Ngô lão tam tám tuổi, miệng hắn cũng ngọt nên ở trước mặt mấy ca ca nhiều lúc lại giống tiểu bối nhiều hơn đồng bối, cũng được nuông chiều rất nhiều.

Thở dài, giọng Ngô Phạm Sâm nghiêm túc: "Không dễ dàng gì ta mới đạt đến vị trí này, mấy năm nay xây dựng phát triển thật ra là cơ hội hoàng kim của Ngô gia chúng ta, ngươi làm như thế ta sợ có phiền toái lớn.”

“Tam ca, ta…”

Ngô lão tam vẫn là định hải thần châm của Ngô gia, cho tới bây giờ cách nói chuyện làm việc cũng luôn có tính toán sẵn, lần đầu tiên Ngô lão tứ nghe được giọng điệu này, liên tưởng đến gương mặt hung dữ của Tiểu Hồng Bào lúc ra đi, trong phút chốc hắn cũng hơi luống cuống tay chân.

“Ta sợ ngươi bị người ta lợi dụng mà còn không biết, trước tiên nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra trước khi ngươi đi đến Thiên Hương Lâu.”

Ngô Phạm Sâm xoa trán, hơi đau đầu nhìn đệ đệ của mình.

Hắn biết tuy rằng Ngô lão tứ luôn luôn xúc động, nhưng rất nghe lời hắn.

Chuyện hôm nay hắn còn từng đặc biệt dặn dò Ngô lão tứ, vậy mà vẫn xảy ra chuyện, điều này làm cho Ngô Phạm Sâm theo bản năng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngô Toàn kể lại quá trình trên bữa tiệc, từ thời cơ Ngô lão tứ xuất hiện mà nói, không khỏi quá trùng hợp. Nếu thật sự có người khác bỏ đá xuống giếng, Ngô Phạm Sâm cảm thấy việc này hẳn còn có thể cứu vãn.

Lúc này Ngô lão tam còn chưa biết, Tô Bình Nam đã nổi lên sát ý với Ngô gia, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới việc hắn tiếp thu bài học của Tô Bình Nam.

Có một câu tục ngữ rất hay, chỉ có kêu sai tên chứ không gọi sai biệt danh, sai lầm lớn nhất chính là hắn coi Tô Bình Nam là cùng một loại người với mình, hồn nhiên không biết Tiểu Hồng Bào khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thủ đoạn tàn nhẫn đã trở thành bản năng bảo vệ bản thân của hắn. Cơn bão đã lặng lẽ bao phủ bầu trời Ngô gia.

”Ta chỉ ăn một bữa cơm, cũng không có đi đâu khác. Mễ Tam và Tiểu Lượng mời ta ăn cơm, trên bàn rượu uống chút rượu, không biết vì sao không nhịn được bèn đi tìm Tô Bình Nam gây phiền toái.”

Ngô lão tứ nói ngắn gọn về hành tung buổi tối của mình, ánh mắt đáng thương nhìn tam ca: "Là tự ta không biết kiềm chế, không có ai lợi dụng ta.”

"Mễ Mặt Mụn? Trần Lượng?”

Ngô Phạm Sâm nhíu chặt mày, hắn biết hai người này.

”Vâng, là bọn hắn. "

Ngô lão tứ gật đầu: "Quan hệ của chúng ta rất tốt.”

“Không phải ta đã bảo ngươi cách xa hai nam nhân kia một chút sao? Sao ngươi không nghe lời ta nói?”

Ánh mắt Ngô Phạm Sâm sắc bén hẳn lên, hắn biết bối cảnh của hai người này rất không sạch sẽ, liên tưởng đến một ít lời đồn đãi ngày thường của hai người đó, nhất thời cười lạnh một tiếng: "Không lợi dụng ngươi? Vậy ta hỏi ngươi một câu , đề tài về Cẩm Tú là ai nhắc tới trước?”

Ngô lão tứ trầm tư suy nghĩ nửa ngày, ngẩng đầu lên với gương mặt tức giận: "Là tên khốn kiếp Mễ Tam kia, ta nhớ ra rồi, bọn hắn lời trong lời ngoài gì cũng đều kích nộ ta!"

Nói xong, Ngô lão tứ đứng dậy muốn đi tìm đối phương gây phiền toái, lại bị Ngô Phạm Sâm lạnh lùng gọi trở về: "Chuyện đã làm rồi bây giờ đi tìm người ta có ích lợi gì?”

“Vậy thì làm thế nào?”

Ngô Phạm Sâm nhìn đệ đệ ngốc của mình, sắc mặc u ám: "Chuyện không đơn giản như vậy, Mễ Tam không phải kẻ đơn giản, hắn làm như vậy là nhằm vào Tô Bình Nam, con hổ đè ép hắn không thở nổi. Hắn muốn mượn Ngô gia chúng ta thăm dò tô Bình Nam rốt cuộc mạnh bao nhiêu, ta cứ không cho hắn toại nguyện, đưa sô điện thoại của Tô Bình Nam cho ta, tự ta giải thích.”

“Tam ca, chúng ta thật sự sợ hắn như vậy sao?”

Ngô lão tứ còn hơi không phục hỏi vài câu.

Ngô Phạm Sâm vỗ vai Ngô lão tứ, trên mặt lộ ra chút tàn nhẫn: "Ngươi phải học được cách nhẫn nhịn, mây mù mở ra mới thấy được nhật nguyệt, cho dù muốn tính sổ, bây giờ cũng không phải là cơ hội thích hợp nhất.”

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Tô Bình Nam còn chưa bắt máy, Ngô Phạm Sâm gương mặt tươi cười, thậm chí còn ho khan vài tiếng hắng giọng.

”Alo?”

“Tô tổng, ta là Ngô Phạm Sâm.”

“Được, tốt, nếu là hiểu lầm nói ra là tốt rồi, ngày mai ăn cơm với ông chủ Ngô một bữa, lúc đó chúng ta nói chuyện hợp tác cụ thể chi tiết.”

Tô Bình Nam mỉm cười cúp điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment