“Nam ca, là Ngô gia?”
Tô Văn Văn đã chạy về Thiên Đô, giọng cung kính: "Ta đã căn dặn Lý Cường đi theo Cửu ca làm việc, vậy gọi bọn hắn trở về?”
Tô Bình Nam lắc đầu, vùi điếu xì gà trong tay vào trong chiếc gạt tàn, giọng nói bình tĩnh lộ ra tàn nhẫn: "Nói thì nói làm thì làm, cầm đao lên cũng không cần buông xuống, Cẩm Tú chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác, chúng ta cũng không làm Nam Quách tiên sinh.” (*)
(*)Nam Quách tiên sinh trong điển tích không có thực tài nhưng lại nói dối như cuội.
“Hiểu rồi.”
Tô Văn Văn gật đầu: "Chuyện của Mễ Mặt Mụn và Trần Lượng mà Ngô gia nói có thật hay không?”
“Tám chín phần mười.”
Tô Bình Nam mỉm cười: "Từ xưa Thiên Nam dân phong dũng mãnh, đều là người khẳng khái bi ca, cho dù là bây giờ tam giáo cửu lưu cũng có nhiều đầu gấu và mấy kẻ liều mạng muốn phất cờ trỗi dậy.”
Tô Văn Văn cười lạnh đứng dậy: "Ta đi xem mấy người muốn làm Mã vương gia này có mấy con mắt.”
Tô Bình Nam vỗ vai Tô Văn Văn: "Văn Văn, biết vì sao ta vẫn không cho phép Cẩm Tú chạm vào sợi chỉ đỏ không, chính là bởi vì chỉ cần chúng ta không làm những chuyện đó, những người này sẽ không chịu nổi một kích.”
Nhìn Tô Văn Văn gật đầu, Giọng Tô Bình Nam bình tĩnh: "Điều tra rõ ràng, nếu là thật thì vừa lúc mượn cơ hội này nói cho tam giáo cửu lưu của Thiên Nam biết: Tô Bình Nam ta không chết, bọn hắn phải nằm hết cho ta.”
...
Muốn đội vương miện hiển nhiên phải chịu được sức nặng của nó.
Ở Thiên Nam cũng thế mà Hải Châu cũng vậy, sự tồn tại của Tô Bình Nam giống như một tảng đá lớn nặng trịch đè lên đỉnh đầu của tất cả người trong tam giáo cửu lưu, cho dù là ai có tham vọng thì cũng có cảm giác không thở nổi.
Suy cho cùng tất cả đều bởi vì Tô Bình Nam quá mạnh mẽ.
Tuy nhiên, hắn mạnh thì mạnh nhưng lại chưa bao giờ đụng vào những việc làm ăn đen tối kia.
Ngươi cắt đứt con đường tiền tài của người ta, người ta cắt đứt con đường sống của ngươi.
Tô Bình Nam rất thấu triệt những lời này, hơn nữa hắn hiểu rõ hướng gió ngày sau, cho nên tuy rằng chiến tuyến của tập đoàn Cẩm Tú quá dài dẫn đến tài chính hơi căng thẳng, nhưng hắn chưa bao giờ bằng lòng đụng vào các bất mối làm ăn đen tối nào. Có thể nói nền tảng của tập đoàn Cẩm Tú cực kỳ sạch sẽ.
Không chạm vào những thứ này có rất nhiều lợi ích.
Thứ nhất, tập đoàn Cẩm Tú không có nguồn gốc tai họa, không có nguồn gốc tai họa thì Tô Bình Nam sẽ không e ngại khiêu chiến từ bất kỳ phương diện nào.
Nhưng hắn không đụng vào không có nghĩa là những người khác không đụng vào.
Thứ hai, tất cả mọi người đều rõ ràng lợi nhuận từ các ngành công nghiệp này rất cao, nhưng nguy hiểm cũng tỷ lệ thuận với lợi nhuận, ở các mặt này những kẻ có thể phát huy tài năng thành một thế hệ mạnh mẽ thì không ai trong số bọn hắn là kẻ tầm thường.
Cẩm Tú có thể mạnh mẽ ngăn chặn những người này, ngoại trừ dùng thủ đoạn tàn nhẫn ra thì để lại cho đối phương một miếng cơm ăn cũng là nhân tố rất lớn.
Tiền là lá gan của anh hùng, có tiền, rất nhiều người dần dần bắt đầu có ý tưởng khác, Mễ Tam và Trần Lượng chính là hai trong số đó.
Mễ Tam tên thật là Mễ Chí Thành, vì gương mặt thanh xuân đẹp đẽ của hắn mọc đầy mụn quanh năm suốt tháng nên bị người ta gọi là Mễ Mặt Mụn. Hắn là một công nhân viên nhà máy cơ khí số 1 Thiên Đô.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mễ Tam bắt đầu phất lên từ làn sóng sa thải trong công cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước. Làn sóng sa thải mạnh mẽ ở Hạ quốc không chỉ khiến cho rất nhiều người trung niên buộc phải bắt đầu lựa chọn lại con đường sống, mà còn làm cho rất nhiều thanh niên tiết hormon mạnh trở thành thanh niên chờ đợi cơ hội việc làm.
Mễ Tam là một trong số đó.
Từ nhỏ người này đã rất gan dạ, rất nổi tiếng trong đám thanh niên trong xưởng máy móc, lập nghiệp trộm cắp.
Lần đầu tiên khi hắn và một số người trộm máy móc sản xuất bên trong nhà máy đi bán thì hắn đã bắt đầu đi theo con đường này!
Thật sự cuộc sống của công nhân bị sa thải ở Thiên Đô không khó khăn như các thành phố cùng loại khác, trong đó có một phần lớn nguyên nhân là do tập đoàn Cẩm Tú.
Tập đoàn Cẩm Tú thu mua không ít nhà máy, Tô Bình Nam một là vì đất đai, hai là trong những công nhân này quả thật có không ít lão sư phụ, cho dù là khả năng chịu cực khổ hay là kỹ thuật chuyên nghiệp đều rất có nhiều kinh nghiệm.
Đó là một trong những lý do tại sao Tô Bình Nam được đánh giá cao trong các lãnh đạo cấp cao ở Thiên Nam. Bởi vì không giống như các doanh nghiệp khác, Tô Bình Nam biết bây giờ dùng giá bắp cải thu mua đất đã đủ cho hắn một vốn vạn lời nên ở các điều kiện khác tập đoàn Cẩm Tú có vẻ rất hào phóng. So sánh như vậy, các lãnh đạo cấp cao Thiên Nam có hảo cảm cực kỳ mạnh mẽ đối với Cẩm Tú.
Trần Lượng có biệt danh là Tiểu Lượng không nói lý lẽ.
Có thể nói người này trời sinh liều mạng. Hắn không giống như Mễ Tam, lúc trước hắn là một kẻ du thủ du thực thất nghiệp dựa vào mấy hồ bằng cẩu hữu cướp bóc kiếm sống.
Trần Lượng dũng mãnh đến mức buổi tối một mình hắn dám đi đánh lén, có ý định giết chết đại ca đứng đầu ở nhà ga lúc đó.
Cuối cùng chuyện không thành công là bởi vì đêm đó đại ca kia tạm thời có việc không đi tắm, bằng không Trần Lượng ở nhà tắm ngâm mình bốn tiếng nói không chừng thật sự có thể ra tay thành công.