Tuy rằng hai người cũng cùng kiếm cơm trong xã hội nhưng chưa bao xuất hiện cùng nhau. Trong một lần cơ duyên xảo hợp, bọn hắn gặp nhau, từ đó về sau không thể vãn hồi. Mễ Tam trộm cắp xưởng cơ khí số 1 bắt đầu đổi nghề, hắn tổ chức cho những nữ công nhân trẻ tuổi bị sa thải làm nghề nghiệp mà nam nhân đều biết, thỉnh thoảng còn làm thêm nghề gài bẫy rồi tống tiền. Sau đó Trần Lượng chịu trách nhiệm ra mặt hung ác thu tiền. Chưa hết, Mễ Tam động não, bắt đầu tổ chức đánh bạc, cho vay nặng lãi, đồng thời nhúng tay vào việc đào đất, khai thác cát đá. Trong phút chốc có thể nói hai người làm ăn phát triển vô cùng nhanh chóng, trong đó cũng từng có vài lần ác chiến nhưng đều bị Trần Lượng hung ác đánh dẹp mạnh mẽ.
Bây giờ kẻ tàn phế không có hai chân đi ăn xin ven đường tên Quải Tứ chính là một trong những kết quả ác chiến của Trần Lượng. Có thể nói nếu như không có ngọn núi lớn Tô Bình Nam đè nặng, nói không chừng hai người thật sự có thể trở thành nhân vật số một của tam giáo cửu lưu ở Thiên Đô.
Hai người này có xung đột với tập đoàn Cẩm Tú.
Có hai lần xung đột, lần đầu tiên bắt nguồn từ một lần gài bẫy tống tiền. Có một thương nhân ở nơi khác làm ăn quanh năm với Cẩm Tú, sau khi giao hàng xong trong phút chốc tinh trùng lên não, kết quả vừa vặn vào lọt vào bẫy của hai người. Thấy đây là người ở bên ngoài tới lại có chút tiền tài, Trần Lượng lập tức nổi lòng tham đòi mười vạn, bằng không tự gánh lấy hậu quả. Nói hết lời cuối cùng thương nhân đưa ba vạn đồng sau đó mới được thả đi, kết quả bởi vì thương nhân thật sự tức giận nên trước khi đi đã trừng mắt nhìn Trần Lượng một cái, bị Trần Lượng đuổi theo đánh gãy một ngón tay.
Khách hàng lớn của Cẩm Tú lại xảy ra chuyện ở Thiên Đô, người phụ trách ra mặt xử lý là Lục Viễn…
Với mạng lưới quan hệ của Cẩm Tú, tìm được hai người thật sự không quá khó khăn, Lục Viễn cũng không đi theo thủ tục nhà nước mà trực tiếp mang theo bảo vệ của Cẩm Tú chặn ở cửa sòng bạc nhỏ của Mễ Tam.
“Hắn không nói hắn là khách hàng của Cẩm Tú!"
Lúc đó những lời này cứu mạng hai người, bằng không sau đó cũng không phải chỉ đơn giản là xin lỗi, Lục Viễn ăn miếng trả miếng đập nát hai ngón tay Trần Lượng như vậy, ít nhất bằng chứng lúc đó cũng khiến cho hai người ở tù mười năm cũng chưa ra.
Lần thứ hai là bởi vì phong cách hành sự của tập đoàn Cẩm Tú.
Đàn em của Trần Lượng đúng là chó không bỏ được thói ăn phân, bọn hắn liên tục cướp tiền của bốn người ở đường Vĩnh Hoa không nói, còn đâm bị thương một nhân chứng qua đường.
Chính nhân chứng này đã khiến cảnh sát trưởng Vương của đường Vĩnh Hoa chịu nhiều khổ sở.
Ông lão về hưu không chịu buông tha, các học trò của hắn cũng vô cùng tức giận, con trai hắn lại là tổng biên tập của tòa soạn, trong phút chốc lão Vương sứt đầu mẻ trán.
Mấy tên phạm tội cũng biết gây ra đại họa đã cao bay xa chạy, nhưng trong thời hạn không giải quyết được lão Vương không chịu nổi, thật sự không còn cách nào khác bèn sai người tìm tới Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam lúc ấy chỉ nói một câu: "Hy vọng lúc Cẩm Tú cần, ngươi không quên tình hữu nghị lần này của chúng ta.”
Ba ngày sau, Lục Viễn tìm được một địa chỉ mà lão Vương nói, chuyện đến đây kết thúc tốt đẹp. Nhưng lão Vương biết trong đó không chừng đã xảy ra bao nhiêu chuyện nên chuyện sau này của Cẩm Tú lão Vương luôn để ý.
Lão Vương hài lòng mà Mễ Tam và Trần Lượng lại ghi tạc trong lòng. Thế lực của hai người càng lúc càng lớn, tham vọng và hận thù trong lòng bọn hắn cũng bắt đầu tràn ngập.
Tiểu Hồng Bào.
Người này mà không chết thì bọn hắn vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
Mễ Tam động não, hắn cảm thấy bây giờ mạng lưới quan hệ của mình chưa chắc đã không thể so với Tiểu Hồng Bào, nhưng Tô Bình Nam xây dựng ảnh hưởng đã lâu, nếu nói trong lòng hai người không sợ là nói dối.
Đúng lúc này chuyện của Ngô gia với Cẩm Tú đồn đãi xôn xao, vì thế Mễ Tam hợp kế, mới có chuyện hai người thiết kế bẫy cho Ngô lão tứ đi đầu dò xét thực lực của Tô Bình Nam.
“Thành đầu biến huyễn đại vương kì (*), Tiểu Hồng Bào xảy ra chuyện chưa chắc chúng ta không thể dựng lên một ngọn núi khác.”
(*)Câu thơ trích trong bài thơ “Vô đề - Quán Vu Trường Dạ Quá Xuân Thì” của Lỗ Tấn, mang ý tưởng niệm những thứ đã không còn.
Mễ Tam ngậm một điếu thuốc, đắc ý xổ một câu thơ với Trần Lượng. Lúc này Mễ Tam tự nhận mình thông minh còn chưa hiểu rõ lúc Tô Bình Nam nghiêm túc sẽ đáng sợ cỡ nào.
...
Đánh rắn đánh bảy tấc, Cẩm Tú vừa ra tay đã rất tàn nhẫn.
“Kính chào các vị thính giả gần xa, sáng nay lúc năm giờ ba mươi ba phút, cao tốc Thiên Quảng đã xảy ra một vụ sạt lở đất trên địa bàn Thiên Đô, qua xác minh ban đầu, vụ sạt lở này đã làm khoảng mười sáu người chết, ba mươi tám người bị thương, hiện nay cao tốc Thiên Quảng đã bị phong tỏa, vụ tai nạn đang được xử lý."
Sáng sớm ở Thiên Đô, rất nhiều người đã nghe được tin tức phát sóng buổi sáng, đó là một tin tức bình thường về tai nạn giao nhưng lại ẩn chứa sóng gió mà ít người biết.
An mập dậy rất sớm, sau khi nghe được tin tức mới, hắn lập tức gọi vài cuộc điện thoại.
Sau khi hỏi một số chuyện, An mập bắt đầu không nói được một lời ngồi trên sô pha liều mạng hút thuốc. An Viên Hoa vừa mới ngủ dậy thấy ba mình cầm điếu thuốc mà tay vẫn luôn run rẩy.
“Có chuyện gì vậy ba?”
An mập nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt hơi thất thần, sắc mặt tái nhợt, tự lẩm bẩm nói: "Không thể là trùng hợp, không thể nào, nhưng mà hắn đã làm như thế nào."
"Cái gì?”
An Viên Hoa hơi không hiểu ba mình đang nói cái gì nhưng vẫn rất nghe lời đứng ở bên cạnh.
Hắn không phải là một tên ăn chơi trác táng, tuy rằng có đôi khi hắn có vẻ không bình tĩnh ổn định nhưng lúc gặp chuyện lại cực kỳ thông minh.
“Kêu dượng ngươi tới đây ngay lập tức.”
An mập nói xong lại rơi vào im lặng.