Chuyện xảy ra quá trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến An mập sợ hãi.
Giống như Tô Bình Nam, An mập cũng chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên. Thậm chí hắn còn đồng ý với một câu nói của Tô Bình Nam.
Tất cả sự trùng hợp ngẫu nhiên trên thế giới này chỉ là do có một số người chỉ cho phép ngươi nhìn thấy bề mặt của nó mà thôi.
Đêm qua Tô Bình Nam thật sự tức giận, An mập rất khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng trong mắt An mập, Ngô gia cũng không phải những kẻ tầm thường. Hắn đã nghĩ tới việc Tiểu Hồng Bào sẽ đối phó Ngô gia như thế nào rất nhiều, cho rằng hai bên rất có thể sẽ đánh tới đánh lui giằng co một hồi nhưng hắn lại không ngờ Cẩm Tú lại ra tay lớn như vậy, không lưu tình một chút nào.
Lần này quả thực là đã đánh vào tử huyệt của Ngô Phạm Sâm, Ngô gia xong đời rồi. Mấy cuộc điện thoại vừa rồi đưa về tin tức rất rõ ràng, vấn đề là do chất lượng công trình. Ban lãnh đạo của Thiên Nam cực kỳ tức giận, không ai dám bao che, mà cũng không thể bao che được chuyện này.
Vì vậy vấn đề làm thế nào mà Tô Bình Nam có thể làm cho tai nạn giao thông đáng kinh ngạc này diễn ra một cách kín kẽ không dấu vết như vậy? Cho đến bây giờ từ tình hình điều tra tai nạn đều được cho thấy đây hoàn toàn là một thảm họa thiên nhiên.
Nhưng An mập tin tưởng vào trực giác của mình, kẻ chủ mưu phía sau màn nhất định là Tô Bình Nam.
Sợ hãi không biết rõ mới là sợ hãi lớn nhất, Tô Bình Nam có thể làm cho chuyện này xảy ra giống như hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào, đây mới là điều khiến An mập sợ hãi nhất.
Tai nạn giao thông lớn như vậy nhất định lực lượng điều tra cũng sẽ vô cùng lớn, Tô Bình Nam không phải người điên, hắn sẽ không để lại chứng cứ gì. An mập rất có lòng tin với Tô Bình Nam.
Người này thật là đáng sợ.
”Anh rể? Mới sáng sớm vội vàng kêu ta chạy tới đây có việc gì gấp?”
Triệu Ngạn - dượng của An Viên Hoa đồng thời cũng là giám đốc của công ty An mập đến rất nhanh.
Mấy năm nay hắn đi theo An mập kiếm được rất nhiều tiền, từ một công nhân bị sa thải trong một hợp tác xã tiếp thị và cung ứng đến làm cho Honda và Cẩm Tú Mata, gần như hoàn toàn dựa vào anh rể của mình.
“Ta có một rắc rối lớn cần ngươi giúp ta.”
An mập nói một câu đã làm cho bầu không khí An gia đột nhiên yên tĩnh lại, mẹ của An Viên Hoa đang bận ăn sáng trong bếp cũng chạy ra ngay.
”Sao vậy hả lão An?”
Từ trước đến nay nữ nhân đều thiếu kiên nhẫn, giọng nàng đã gần như nức nở.
”Khóc lóc gì vậy!"
An mập hơi phiền muộn quát lớn một câu, mới xoay người nói với Triệu Ngạn: "Ngô gia sắp ngã rồi, chuyện này ắt sẽ liên lụy tới những bên có quan hệ với Ngô gia, công ty chúng ta giao dịch với Ngô lão tứ chính là tai họa ngầm nên chúng ta phải tranh thủ chủ động.”
Triệu Ngạn gật đầu. Hắn biết anh rể của mình có thể thông thiên, tuyệt đối sẽ sắp xếp tốt tất cả.
Quả nhiên An mập nói tiếp: "Ta sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ nhưng ngươi phải đứng ra gánh vác tất cả.”
“Được.”
Triệu Ngạn lập tức gật đầu không có một chút do dự.
Sáng nay lần đầu tiên An mập lộ ra nụ cười hài lòng, mình không nhìn lầm người, không uổng công mình quan tâm chăm sóc em vợ nhiều năm như vậy.
“Không quá ba năm ta bảo đảm ngươi có thể ra tù, nhưng ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt, năm trăm vạn.”
Lời nói tiếp theo của An mập làm cho ánh mắt Triệu Ngạn sáng ngời, gật đầu mạnh mẽ nói: "Anh rể, ngươi yên tâm đi.”
…
Trong lúc cả nhà An mập âm thầm bàn luận, thì gương mặt Ngô Phạm Sâm mờ mịt, sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức bỏ lại vợ con còn đang ở bệnh viện chạy tới hiện trường.
Thư ký Tiểu Hoàng đã bày tất cả tư liệu ra trước mặt hắn, nhưng trong đầu Ngô Phạm Sâm luôn luôn trầm ổn như núi kia giờ đây ầm ầm vang động, không nhìn nổi một chữ nào.
“Xong rồi.”
Ngô Phạm Sâm biết hắn không qua được cửa ải trước mặt. Hắn quá quen thuộc với đoạn đường xảy ra tai nạn này, đoạn cầu vượt sạt lún này là một gói công trình của công ty do Ngô lão nhị và Ngô lão tứ làm.
Hiện trường hỗn loạn không chịu nổi, các bộ phận hầu như đều dốc toàn bộ lực lượng, tiếng còi xe cấp cứu chói tai khiến Ngô Văn Sâm cực kỳ nôn nóng.
Người Ngô gia quá tham lam, lợi nhuận từ dự án thầu này quá ít, đây mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến sự việc này. Trong lòng Ngô Phạm Sâm biết rõ nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn. Vào lúc này, Ngô lão tam biểu hiện trách nhiệm của một nam nhân, cũng có lẽ là nguyên nhân người sắp chết thường hay lương thiện, hắn cũng không nói cho người nhà ý nghĩ của mình, mà một lòng nhào vào công tác cấp cứu, không ai nhìn ra hắn đang bất thường.
…
"Tô tổng?”
Sau khi Tô Bình Nam nhận điện thoại, câu đầu tiên An mập đi thẳng đến chủ đề: "Ngô lão tứ thu từ ta tám mươi vạn, chín giờ sáng nay em vợ ta sẽ ra đầu thú, tin tức này hy vọng có thể giúp được Tô tổng.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói về cái gì.”
Lời nói của Tô Bình Nam làm cho lòng An mập lạnh đi một nửa, bây giờ trong lòng An mập sợ Tiểu Hồng Bào giống như sợ ma quỷ, nhưng mà câu nói tiếp theo của Tô Bình Nam lập tức làm cho An mập sống lại: "Có thời gian mọi người cùng ăn một bữa cơm đi."
”Được, được, được.”
An mập vâng dạ liên tiếp, Tô Bình Nam cúp điện thoại.
“Ta đói bụng quá, đi ăn sáng với ta đi, lâu rồi không ăn bánh quẩy Thiên Đô, đi cùng đi.”
Tô Bình Nam xua tay với hai người cao lớn mồ hôi như mưa, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt.