Quầy hàng ăn sáng của A Khánh tỷ luôn đông đúc, sữa đậu nành bánh quẩy của gia đình nàng có hương vị rất ngon, có nhiều khách thậm chí không phải là những người ở gần đó mà là ở xa nghe danh nên tới. Lúc Khánh tỷ đặt bánh quẩy và sữa đậu nành lên bàn Tô Bình Nam còn cố ý nhìn hai người Đỗ Cửu Đỗ Thạch một cái. Ở Thiên Đô rất ít khi có thể nhìn thấy người cao lớn như vậy.
Sau cơn mưa lớn, không khí thật mát mẻ.
Thiên Đô lúc sáng sớm, tất cả mọi người đều có vẻ bận rộn mà tràn ngập sức sống, ở quán ven đường này dường như đâu cũng là người qua đường vội vã, nhưng bọn hắn vĩnh viễn sẽ không ngờ thanh niên đang cúi đầu nhai thức ăn ở bên cạnh này đã dấy lên bao nhiêu sóng gió.
Cố gia có biến, An mập có biến, lão Lưu của ngành giao thông cũng có biến, rất nhiều nhân vật mấu chốt ở mọi phương diện đều có biến, tất cả cũng do thanh niên đang ăn thức ăn rẻ tiền như bọn hắn làm ra.
Cây đổ thì bầy khỉ tan. Câu này là minh họa tuyệt vời cho chuyện của Ngô gia.
Tại hiện trường vụ tai nạn, Ngô Phạm Sâm bận rộn suốt bốn mươi mốt tiếng đồng hồ không ngủ không nghỉ nhìn công tác khắc phục trước mặt, mặt không có một chút hoảng loạn mà thở phào nhẹ nhõm: "Đi thôi.”
Những người làm công tác khắc phục tâm tình hơi mâu thuẫn nhìn nam nhân trước mặt mình.
Cả đời Ngô Văn Sâm vững vàng chưa bao giờ tức giận với người khác, hắn đã thể hiện năng lực phối hợp của mình vô cùng xuất sắc, các nhân viên cứu viện như phòng cháy chữa cháy, cứu hộ, công nhân, quân đội… đã phát huy hết công suất dưới giọng điều khiển khàn khàn của hắn. Số người chết cũng không tăng lên, thậm chí mấy người bị thương nặng cũng được xử lý cấp cứu đúng cách.
“Người đang làm, trời đang nhìn. Làm người không thể quá tham lam.”
Đó chính là câu nói cuối cùng mà thư ký Tiểu Hoàng nghe ông chủ của mình nói, sau đó hắn không còn cơ hội gặp lại Ngô Phạm Sâm nữa.
…
”A Lượng.”
Mễ Mặt Mụn nhíu mày: "Ngươi nói xem sao mà Ngô gia nói ngã là ngã vậy, chuyện này có liên quan đến Tiểu Hồng Bào hay không?”
Hai người còn định làm ngư ông đắc lợi thì bị một loạt sự kiện bất ngờ làm cho vô cùng hoảng sợ.
Ngô lão tam vậy mà nói ngã là ngã, ngày thường ngô lão tứ la lối ồn ào mà nghe nói lúc bị bắt mềm như một vũng bùn, òa khóc như đàn bà.
”Phì!"
Trần Lượng khạc ra cục đàm, từ sau khi hắn bị Lục Viễn đập gãy hai ngón tay, chỉ cần ở trước mặt người của mình nhắc đến ba chữ Tiểu Hồng Bào, hắn nhất định khạc một cục đàm làm lời mở đầu, dường như làm vậy mới có thể chứng tỏ sự khinh thường của hắn đối với Tô Bình Nam: "Có liên quan rắm gì, ta thấy Tiểu Hồng Bào may mắn thì có.”
”Thật không?”
Mặc dù trực giác của Mễ Mặt Mụn cho hắn biết sự việc không đơn giản như vậy, nhưng hỏi thăm một loạt cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Công trình là do Ngô lão nhị và Ngô lão tứ làm, không có liên quan gì tới Cẩm Tú.
Nguyên nhân của vụ tai nạn cũng đã được điều tra rất rõ ràng, bi kịch này liên quan đến tải trọng, hoàn toàn không liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú. Về phần các chuyện tiếp theo thì nhất định có bóng dáng Tô Bình Nam. Tô Bình Nam độc ác tàn nhẫn gặp phải cơ hội tốt như vậy không nắm lấy thì không phải là Tiểu Hồng Bào.
“A Lượng, chúng ta phải thật vững vàng. Con người có lúc lên voi xuống chó, bây giờ Tiểu Hồng Bào đang lúc dương quang rực rỡ, chúng ta nên tránh đầu sóng ngọn gió này.”
Giọng của Mễ Mặt Mụn rất nghiêm túc, hắn cũng biết Trần Lượng vẫn tức tối khó chịu, chỉ sợ tên hồ đồ này gây ra chuyện gì.
“Biết rồi.”
Trần Lượng buồn bực đồng ý, hắn hồ đồ không có nghĩa là hắn không sợ. Hắn là người làm ăn vất vả, ngày thường cũng chỉ có thể trưng ra bộ dạng không cam lòng mà thôi.
Ngô lão tam đột nhiên xảy ra chuyện, đây là do Tô Bình Nam may mắn hay là sau lưng có bóng dáng Cẩm Tú? Câu trả lời cho câu hỏi này ngoại trừ Cố Thanh Vân thì cả Thiên Đô cũng không ai biết, và nó trở thành nghi vấn vĩnh viễn trong lòng rất nhiều người xấu bụng.
Chuyện này có lẽ ngoại trừ An mập, người có cảm xúc sâu sắc nhất chính là Cố Thanh Vân. Nên mặc dù Cố đại công tử cũng tò mò muốn chết nhưng hắn chỉ có thể nhịn.
Có một số việc biết quá nhiều thì không có lợi, hắn vẫn rất hiểu rõ đạo lý này.
Sự sợ hãi sâu trong nội tâm đối với Tô Bình Nam khiến cho hắn không dám đề cập tới bất kỳ một chữ nào khi người Cố gia tới hỏi thăm.
…
“Người đi chưa?”
Tô Bình Nam đứng ở chỗ cao nhất của tòa cao ốc Cẩm Tú, nhìn người đi đường dưới chân giống như đàn kiến, thờ ơ cất tiếng hỏi.
“Đi đường biển, từ cảng Cẩm Tú lên thuyền đi Bổng Tử quốc, Mộ Dung Thanh Thanh đã nhờ Đinh Thanh liên lạc với thuyền đi Tinh Điều quốc xong rồi, chúng ta không ra mặt.”
Lục Viễn đã biến mất trong suốt toàn bộ sự kiện giờ đây xuất hiện với gương mặt cung kính: "Đã đưa ba trăm nghìn đô la, Corleone tiên sinh bên Tinh Điều quốc hứa ba tháng sau hắn sẽ nhận được thẻ xanh.”
“Rất tốt, nói với Thiên Lý nếu trong vòng năm năm người này có động thái về nước thì bắt đầu hành sự.”
Tô Bình Nam gõ bàn: "Chúng ta đều phải giữ lời hứa với nhau.”
“Hiểu rồi.”
Lục Viễn khom người: "Trên thuyền có bốn người gặp người này, Tiểu Trang đã để bọn hắn ở lại Bổng Tử quốc, một tuần sau bọn hắn sẽ theo Để Diệu Dương đi Tinh Điều quốc.”
“Ngươi vất vả rồi.”
Tô Bình Nam ném một điếu xì gà qua, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: "Làm việc càng cẩn thận càng tốt, chỉ khi nào người khác đoán không ra chúng ta thì chúng ta mới có thể đứng ở thế bất bại.”