Tưởng Học Sinh ngồi trong khoang thuyền tầng dưới cùng của tàu hàng đi Tinh Điều quốc mà gương mặt mờ mịt.
Hắn không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay không, nhưng hắn không hối hận.
Tưởng Học Sinh là một kỹ sư công trình, một kỹ sư đáng lẽ phải phất lên ở trong thời đại này của Hạ quốc, nhưng lại cứ thế mà trải qua một cuộc sống mơ hồ.
Tất cả bắt nguồn từ cuộc hôn nhân của hắn.
Sự độc ác của nữ nhân thật sự không có liên quan gì đến nam nhân, để được ly hôn, nữ nhân đã vu khống hắn đi chơi gái mắc bệnh hoa liễu, cuối cùng nàng cũng đạt được mong muốn nhưng cũng đã hủy hoại cuộc đời hắn.
Từ nay về sau thăng tiến công việc hay tiền thưởng gì đó không còn liên quan gì với hắn nữa, lời đồn rất đáng sợ, nhưng trong mắt Tưởng Học Sinh, lời đồn không những chỉ là lời đồn mà quả thực nó có thể giết người.
Vì bị nhiều người bị tẩy chay nên trong lúc người ở các công ty xây dựng kiếm được rất nhiều tiền, hắn vẫn sống vất vả với mức lương một trăm lẻ bảy đồng mỗi tháng. Ông trời chưa bao giờ cho hắn cơ hội, lúc ba mẹ hắn bị bệnh tật quấn thân càng làm cho hắn hiểu được giá trị của đồng tiền.
Hắn cần tiền nên khi một công ty xây dựng thực lực rất nhỏ tìm tới hắn, chỉ tốn tám trăm đồng thì thành công lôi được cái tên từng thiên tài như hắn về.
Bởi vì sức mạnh của công ty nhỏ rất kém, mạng lưới quan hệ không rộng, vì vậy hầu hết các dự án được thực hiện đều là làm thầu phụ gia công cho người ta. Nhưng cũng có chút lợi nhuận, cứ như vậy từ từ tiếp tục làm cho đến khi bọn hắn nhận được ba gói công trình của Ngô lão tứ mà im lặng dừng lại.
Ngô Phạm Sâm phán đoán rất đúng, Ngô lão nhị và Ngô lão tứ quá tham lam, một gói đã trực tiếp lấy đi hơn bảy mươi lợi nhuận của toàn bộ công trình, ăn từ trên xuống dưới, đến tay công ty nhỏ này lại muốn kiếm tiền thì dĩ nhiên có thể tưởng tượng được chất lượng công trình này như thế nào.
Tưởng Học Sinh chính là người biết rõ chất lượng toàn bộ đoạn cầu này nhất. Hắn chỉ là một người bình thường, sau khi khuyên can vài lần không có kết quả cũng chỉ có thể nghe theo mà mặc kệ.
Đường sửa xong, hắn nơm nớp lo sợ một thời gian rồi cũng tê dại, sau đó vào một buổi tối, hắn kéo lê thân thể mệt mỏi trở lại cái ổ chó nhỏ hẹp kia của mình, và tất cả đã thay đổi.
”Là ai đã lệnh cho ngươi làm?"
Tưởng Học Sinh là một thư sinh yếu đuối, ánh nhìn dữ dội của Lục Viễn làm cho hắn hoảng sợ: "Sao ngươi vào nhà ta được?”
“Bốp!”
Một chiếc vali đầy tiền đã được ném đến trước mặt nam nhân cả đời nghèo khổ.
“Cái này là?”
Tưởng Học Sinh nghi vấn vừa nói ra một câu đã bị lời nói của Lục Viễn dọa sợ.
“Có phải ngươi đã nói, vì đoạn đường 703 thiếu hai lần bơm nước nên tuyệt đối không được quá tải, nếu không nhất định xảy ra chuyện có phải hay không?”
Ánh mắt nam nhân dữ tợn hung ác: "Ta muốn hỏi tải trọng tối đa đó là bao nhiêu?”
Ngay từ đầu, Tưởng Học Sinh cũng không có ý định trả lời, hắn cố gắng giả vờ hồ đồ. Nhưng lời nói tiếp theo của nam nhân làm cho hắn cực kỳ sợ hãi.
”Nếu ngươi không nói sự thật."
Lục Viễn mỉm cười, giọng lại lạnh như dao: “Ngày mai trên đường đi làm ngươi sẽ bị một chiếc xe chạy quá tốc độ đâm phải."
“Tất nhiên ngươi sẽ không chết, người lái xe sẽ bồi thường. Nhưng ngươi sẽ nằm liệt giường suốt đời, ta nghĩ ngươi cũng không muốn làm một kẻ tàn phế phải không?”
Nam nhân nói rất thờ ơ, nhưng Tưởng Học Sinh thông qua phán đoán biểu cảm và giọng điệu của đối phương cảm thấy lời này nhất định là thật, kết cục này khiến Tưởng Học Sinh không rét mà run.
“Ta đã điều tra ngươi.”
Lục Viễn tiếp tục nói: "Ngươi là một người đáng thương, ngươi rất có tài hoa lại không gặp thời, hơn nữa ngươi cũng cần tiền.”
Nói xong, Lục Viễn chỉ tiền trong cái vali kia: "Nó có thể thuộc về ngươi.”
Lục Viễn một mực đặt câu hỏi, thậm chí có một số đáp án hắn còn rất chuyên tâm viết lên một tờ giấy, nhưng những câu hỏi này khiến cho Tưởng Học Sinh trả lời mà trong lòng càng ngày càng khiếp sợ, lĩnh vực này là chuyên môn của hắn, sau khi phân tích những câu hỏi này, hắn mới phát hiện mục đích của nam nhân này lại là muốn làm sụp đoạn cầu vượt 703?
”Ngươi có điên không?"
Cuối cùng thì sự lương thiện của Tưởng Học Sinh đã khiến hắn hét lên: "Như vậy sẽ chết rất nhiều người.”
Ngón trỏ của nam nhân chạm lên môi hắn: “Suỵt!”
Lục Viễn mặt không chút thay đổi nhìn Tưởng Học Sinh, đến khi thấy hắn tỉnh táo lại mới cất giọng khinh miệt: "Đường là do các ngươi sửa, chẳng qua là ta muốn chuyện này xảy ra sớm hơn một chút, ngươi không cần kích động như vậy.”
Câu nói này đã đánh gục Tưởng Học Sinh.
Đúng vậy, suy cho cùng chất lượng đường xá mới là căn bản của tất cả, cho dù không có nam nhân này thì nhất định cũng sẽ xảy ra chuyện, về điểm này hắn rất khẳng định.
“Ta đang cứu ngươi.”
Nhìn Tưởng Học Sinh trở nên ủ rũ, Lục Viễn rất hài lòng với phản ứng của đối phương: "Nếu xảy ra chuyện, kết quả của ngươi còn thảm hơn như thế này nhiều.”
“Ngươi làm cách nào để cứu ta?"
Lần đầu tiên Tưởng Học Sinh mạnh dạn phản bác: "Ta cầm số tiền này rồi đến lúc đó ngươi không sợ ta nói ra sao?”
"Có muốn thay đổi cuộc sống không?”
Lục Viễn mỉm cười, đưa ra một phương án khiến Tưởng Học Sinh nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.
Hắn sẽ mang theo ba trăm nghìn đô la đi Tinh Điều quốc thay tên đổi họ, đối phương chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề thân phận của hắn, để hắn bắt đầu lại cuộc đời mới.
“Ngươi không gạt ta chứ?"
Lục Viễn cười gật đầu. Chuyện kế tiếp dường như tất cả đều thuận lợi, tài hoa của Tưởng Học Sinh quả thật không thể chê vào đâu, cuối cùng Tô Bình Nam đã tiếp thu ý kiến của hắn.
Mà chuyện Tưởng Học Sinh từ chức đi phương Nam không có bất kỳ ai hoài nghi, ban giám hiệu nhà trường nhanh chóng thu chìa khóa ổ chó của hắn lại, người này cứ yên lặng biến mất ở Thiên Đô không để lại chút tung tích nào.