7h40!
Đội xe Tô Bình Nam chạy đến Thiên Hương Lâu. Lần này khác với lần trước, vệ sĩ của Tô Bình Nam tăng lên rất nhiều.
Khi chiếc xe việt dã màu đen thứ nhất chạy vào bãi đậu xe Thiên Hương Lâu, một số nam nhân mặc tây trang màu đen nhảy xuống. Sau khi cẩn thận kiểm tra xong, bọn hắn mới gọi điện thoại.
Sau đó, chiếc Mercedes-Benz của Tô Bình Nam mới tiến vào.
“Nhất định là Tiểu Hồng Bào làm.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của nhân viên bảo vệ Cẩm Tú, An mập không một chút nghi ngờ nói.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Ngô gia có công ty xây dựng đường xá, tất nhiên có rất nhiều vật nguy hiểm xung quanh. Lão đại của mình đã gặp qua một lần, lần này Lục Viễn cực kỳ cẩn thận.
Mặc dù dòng chính Ngô gia, ngoại trừ Ngô Khải đang còn nằm bệnh viện, những người còn lại chưa chắc sẽ làm mấy chuyện chó cùng rứt giậu, đồng quy vu tận. Nhưng ai dám cam đoan sẽ không có tên điên nào trong đám thân thích đó?
Tô Bình Nam không lay chuyển được Lục Viễn, cộng thêm người bên dưới nhất trí phản đối, hắn đành phải để trận thế diễn ra lớn như vậy.
Nhân viên phục vụ trong phòng ít thấy thương. Cẩm Tú bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, hại Quản Vân cũng cảm thấy lo lắng.
Mặc dù hắn không nghĩ ra Tô Bình Nam đang đề phòng cái gì, nhưng nếu Tiểu Hồng Bào xảy ra vấn đề gì lần thứ hai ở Thiên Hương Lâu, hắn sẽ không chịu nổi. Cho nên, hắn rất thông minh khi chỉ thị Dương Khả Khả thay thế công việc của nhân viên phục vụ, tận lực để càng ít người tiến vào phòng bao càng tốt. Dương Khả Khả là người có thân phận gì ở Thiên Hương Lâu chứ? Có thể nói là trên vạn người dưới một người, nhưng tất cả các nhân viên phục vụ đều nhìn thấy gương mặt Dương Khả Khả chỉ toàn là ý cười, đối với sự sắp xếp này không hề có bất kỳ cái gì gọi là bất mãn.
…
Món ăn đã sớm chuẩn bị xong, An mập đặc biệt ca ngợi tay nghề của đầu bếp. Tô Bình Nam ăn rất vui vẻ, giữa chừng còn đặc biệt mời Quản Vân uống mấy ly.
“Tô tổng, ta cứ sợ ngươi ăn không ngon. Xem ra, hôm nay hương vị rất hợp khẩu vị của ngươi.”
An mập cười ha hả nói.
“Tâm tư tên mập ngươi quá nhiều, cũng quá nặng.”
Tô Bình Nam đặt đũa xuống, tiếp nhận điếu xì gà Đỗ Cửu đưa qua: “Chúng ta là bạn, có việc gì ngươi cứ nói thẳng.”
An mập xấu hổ cười một tiếng, cũng không nói lời nào. Hắn quay bàn rượu, ra hiệu Dương Khả Khả giúp hai người rót đầy rượu, sau đó kích động đứng dậy.
“Nếu không có chuyện gì khác, hôm nay nghe được một câu là bạn của Tô tổng, cái gì cũng đều đáng giá hết.”
An mập uống một hơi cạn sạch, ra hiệu cho Dương Khả Khả một lần nữa rót rượu, rồi lại nâng ly lên uống cạn một hơi, hào khí tột đỉnh.
“Lần này ta đến, một sợ là sợ tên mập ngươi nhạy cảm, ta không đến ngươi ngủ không yên.”
Tô Bình Nam cũng uống cạn ly của mình, sau đó nói tiếp: “Hai, ta muốn thực hiện một vụ làm ăn với ngươi.”
Tô Bình Nam vừa nói ra hai chữ làm ăn, Dương Khả Khả mắt vốn không rời hắn lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: “Hai ông chủ bàn chính sự, ta không dám quấy rầy. Vừa lúc bên dưới cũng có việc, ta đi coi ngó một chút. Ly rượu này ta xin phép uống trước.”
Ngón tay thon dài trắng nõn của nữ nhân đưa ly rượu lên, ưu nhã uống cạn một hơi, sau đó còn cau mày một cái rồi mới khoan thai rời đi. Dương Khả Khả rất có kinh nghiệm, đối với rất nhiều chuyện tất nhiên cũng vô cùng rõ ràng. Một đại thương nhân có thể xếp vào năm vị trí đầu Thiên Nam, một người là Tiểu Hồng Bào như mặt trời ban trưa, kinh doanh giữa hai bên tất nhiên không nhỏ, không thích hợp cho nàng ở lại.
Nhìn bóng dáng uyển chuyển của nữ nhân rời đi, An mập cũng không lên tiếng ngăn cản, nhưng trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Mặc dù hắn và Tô Bình Nam đều kinh doanh ở Thiên Nam, hai người cũng có qua lại, nhưng rất ít khi có liên hệ trên phương diện làm an.
“Tô tổng cứ nói.”
An mập đè xuống nghi ngờ trong lòng, chủ động làm công việc của Dương Khả Khả, giúp hai người rót rượu.
“Hạng mục Ô thành đại thể đã thành, ta muốn ngươi phụ trách một phần công việc bảo dưỡng. Còn có hai công trình xây dựng công viên, ta cũng muốn tiến hành luôn.”
Tô Bình Nam nói xong, An mập vừa vui mừng lại vừa hoang mang: “Lợi nhuận bảo dưỡng không nhỏ, hai công viên lại càng là con số lớn, tất cả là vì cái gì?”
“Vui một mình không bằng vui chung. Tập đoàn Cẩm Tú không kiếm được tất cả tiền trong thiên hạ.”
Tô Bình Nam mỉm cười, ánh mắt nhìn An mập mang theo một sự sắc bén: “Cái bánh Ô thành quá lớn, khẩu vị của ta cũng không nhiều như thế. Hơn nữa, không phải ông chủ An và rất nhiều ông chủ khác đều có chung nhận thức về hạng mục ở Ô thành sao?”
Tô Bình Nam ung dung đáp, nhưng lại như tiếng sấm qua tai An mập. Thì ra hắn biết tất cả mọi chuyện.
Mặc dù trong phòng bao có mở máy lạnh, nhưng mồ hôi trên người An mập vẫn không khống chế được mà chảy ra sau lưng.
Lúc đó, khi đấu thầu công trình ở Ô thành, An mập cũng đã động tâm. Không chỉ một mình hắn, rất nhiều hào cường Thiên Nam đều có ý tưởng này, nhưng tất cả đều bị tập đoàn Cẩm Tú ép xuống, cộng thêm lòng người không dậy nổi, tất cả mọi người đều e ngại Tiểu Hồng Bào tâm ngoan thủ lạt, cho nên việc gì cũng không giải quyết được.
Tiểu Hồng Bào tài hùng thế lớn, những người kia đã tổ chức thành một tổ chức nhỏ. Trong cái tổ chức nhỏ này, An mập là người có giao thiệp rộng nhất, phân lượng cũng đủ, trở thành nhân vật quan trọng nhất trong đó.
“Phong thủy luân chuyển, ai có thể phong quang cả một đời.”
Tô Bình Nam thu hết sắc mặt trắng bệch của An mập vào mắt, mỉm cười đưa ra câu giải thích của mình: “Nhiều bạn nhiều đường. Tập đoàn Cẩm Tú muốn phát triển lâu dài ở Thiên Nam, tất nhiên cũng muốn có nhiều bạn bè một chút.”