“Cảm giác làm việc ở Cẩm Tú như thế nào?”
Thức ăn rất nhanh được mang lên. Triệu Dương đặc biệt ngồi sát bên cạnh Kiều Kiều, có chút hiếu kỳ hỏi thăm. Cấp bậc Triệu gia không đủ, điều này khiến cho tin tức của hắn hơi bị lạc hậu. Cộng thêm Tô Bình Nam thả ra hai công trình, trong ngoài Thiên Đô một mảnh tường hòa, rất nhiều mạch nước ngầm còn chưa phun cũng đã lắng xuống.
“Cảm giác?”
Giọng điệu Kiều Kiều có chút phức tạp: “Giống như một thế giới khác nhưng không tệ.”
Nàng cũng không muốn nói nhiều, Triệu Dương cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thấp giọng nói một câu: “Hôm nay sợ rằng có người muốn tìm ngươi nhờ giúp đỡ.”
Nói xong, Triệu Dương quay sang nữ nhân ngồi bên cạnh Lưu Mạn, chép miệng nói: “Trước khi ngươi đến, nàng hỏi ngươi không dưới mười lần.”
Kiều Kiều thuận theo hướng chỉ của Triệu Dương nhìn lại. Nàng biết nữ nhân ngồi bên cạnh Lưu Mạn nhưng cũng không quá quen, chỉ biết nàng họ Chu, gia đình làm ăn, gia cảnh cũng không tệ.
Chu Dao thấy Kiều Kiều nhìn sang, vội mỉm cười với nàng, trong nụ cười thậm chí còn có chút lấy lòng khiến Kiều Kiều cảm thấy kỳ quái. Nàng nhớ rằng lúc trước nữ nhân đó cực kỳ cao ngạo, nói chuyện làm việc đều đi thẳng về thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt này của nữ nhân đó.
“Vị trí bây giờ của ngươi đã khác, ngàn vạn lần không thể nghĩa khí mà làm việc nữa. Nên biết rằng Tô Bình Nam còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng.”
“Ta hiểu rồi.”
Kiều Kiều tràn đầy cảm xúc đối với điều này. Ngô gia ngã xuống, Hồng gia chết, cộng thêm thổ phỉ Triệu Đại Sơn gặp chuyện, hết thảy đều phá vỡ nhận biết về thế giới này của nàng.
“Kiều Kiều tỷ.”
Khi bánh sinh nhật được mang lên bàn, bầu không khí lên cao trào, mấy nam hài vẫn còn tính trẻ con thậm chí còn ụp cái bánh sinh nhật lên đầu Lưu Mạn. Nhất thời, tiếng thét chói tai và tiếng cười tràn ngập căn phòng. Lúc này, Chu Dao lặng lẽ ngồi bên cạnh Kiều Kiều, giọng điệu lo lắng.
“Có chuyện gì vậy?”
Kiều Kiều hỏi. Nàng không phát hiện được, trong lúc vô tình trên người nàng đã có một khí thế rất mạnh. Khi đám bạn học cười đùa, bọn hắn không biết tại sao lại tránh Kiều Kiều, trong khi trước kia bọn hắn không có khả năng tha cho nàng.
“Bạn trai ta họ Lý, ba của hắn là Lý Chí Thành.”
Về sau, Kiều Kiều đã hiểu được tiếng cười lấy lòng của Chu Dao là vì đâu mà có.
Không thể không nói, thế giới này rất nhỏ. Cha chồng tương lai của bạn nàng lại bị nàng đập bể đầu. Kiều Kiều có chút không biết nên nói cái gì, cả người có vẻ hơi im lặng.
Sự im lặng của Kiều Kiều khiến Chu Dao hiểu lầm. Sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Kiều Kiều, giọng nói nức nở.
“Ta van ngươi bỏ qua cho ba con bọn họ. Kiều Kiều tỷ, ta dập đầu van xin ngươi.” Hành động của Chu Dao khiến cho toàn bộ căn phòng yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều ngừng động tác, ánh mắt hoài nghi nhìn Kiều Kiều và Chu Dao.
“Ngươi đứng lên rồi nói.”
Kiều Kiều cúi người đỡ lấy Chu Dao. Mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng dù sao nàng cũng là người trẻ tuổi. Lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, nhất thời tay chân của nàng có chút luống cuống.
Khí lực Chu Dao quỳ trên mặt đất rất lớn. Kiều Kiều đỡ dậy hai lần, nàng vẫn không nhúc nhích, tiếng khóc càng thêm lớn hơn, không ngừng dập đầu cầu xin Kiều Kiều buông tha cho ba con Lý gia.
“Kiều Kiều, mọi người là bạn, có gì có thể giúp được thì hãy giúp.”
Lưu Mạn nói, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười an ủi. Điều này khiến cho Kiều Kiều cảm thấy không thoải mái trong lòng. Đám bạn của nàng không hiểu rõ tình huống cụ thể, bọn hắn chỉ biết nói chuyện cho một bên yếu thế mà thôi.
Triệu Dương dùng tay kéo bạn gái Tống Tuyết của hắn đang định lên tiếng. Lịch duyệt của hắn sâu nhất, hiểu rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài được.
“Ta bảo ngươi đứng lên rồi nói.”
Giọng nói của Kiều Kiều lạnh xuống. Mấy ngày qua nàng đã thay đổi rất nhiều. Tính cách cứng rắn được luyện ra khiến cho bạn bè của nàng cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt bọn hắn nhìn nàng có chút kỳ quái.
Lúc này, Kiều Kiều vẫn không biết, sau khi gia nhập Cẩm Tú, nàng và những người bạn của nàng đã trở thành người của hai thế giới.
Dưới sự lạnh lùng của Kiều Kiều, Chu Dao tủi thân đứng dậy, nhưng giọng nói vẫn còn chút nghẹn ngào.
Trong tự thuật đứt quãng của Chu Dao, Kiều Kiều dần dần hiểu ra ngọn nguồn. Mặc dù trong đó vẫn còn một số quá trình nàng không hiểu rõ lắm, nhưng kết quả lại rất rõ ràng. Đơn giản chỉ là tranh giành lợi ích.
Tường đổ mọi người đẩy. Hồng Hải chết, Ngô gia sụp đổ, lão Lý chịu mấy chai trên đầu lại muốn toàn thân trở ra?
Tô Văn Văn của Cẩm Tú đã nói thì sẽ giữ lời. Cẩm Tú không động ngươi, nhưng tuyệt không đảm bảo cho ngươi. Đây chính là cơ hội cho người khác nhìn ngươi chằm chằm.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi. Ai mà không có kẻ thù chứ? Huống chi, khi lão Lý còn huy hoàng, ngoài mặt thì cười toe toét, nhưng khi ra tay lại không mềm yếu chút nào.
Bên trên cực kỳ coi trọng chuyện của Ngô gia. Chỉ cần dính vào là gặp chuyện. Bình thường lão Lý qua lại rất gần với Ngô gia, củ cải rút khỏi bùn, trên người tất nhiên không thể sạch sẽ.
Lão Lý bị bắt, đương nhiên Tiểu Lý phải trên dưới thu xếp, hai ba con gặp nhau một lần.
Lão Lý ngược lại rất lưu manh, có chơi có chịu, nói chuyện với con trai đều ngữ trọng tâm trường, lải nhải cả nửa ngày. Chủ quan là không thể làm, tiền thì có thể kiếm lại, cần bồi thường thì cứ bồi thường. Quan trọng bây giờ là giữ vững chút tiền vốn cuối cùng. Hãy cố gắng làm việc, chờ hắn ra, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Khi gần đi, Tiểu Lý đột nhiên hỏi ba mình một câu: “Ba, theo lý thì mấy năm qua quan hệ của ba cũng không ít, phạt không đánh, đánh thì không phạt. Tại sao lần này ngay cả một chỗ trống cũng không có?”
Lão Lý thở dài: “Do đứng sai đội thôi. Tập đoàn Cẩm Tú ra tay quá ác độc, không ai dám giúp chúng ta, giao tình không đủ.”