Câu nói này khiến Tiểu Lý hiểu lầm. Vốn lão Lý chỉ muốn cảm thán một câu thế giới này tàn khốc, còn Tiểu Lý lại là hoa trong nhà kính, đối với đấu tranh phức tạp lại lý giải không đủ, đương nhiên quy kết cho việc lão Lý bị bắt lên người tập đoàn Cẩm Tú. Nhà chưa phá, người chưa vong, tiền thì tổn thất không ít, nhưng chưa đến mức kết tử thù. Mặc dù Tiểu Lý hận tập đoàn Cẩm Tú nhưng không dám nảy sinh suy nghĩ cá chết lưới rách.
Hắn không dám. Không phải ai cũng có dũng khí tự lấy mạng của mình. Đừng nói Tô Bình Nam, ngay cả cái tên Tô Văn Văn cũng có thể dọa đóa hoa trong nhà kính đó sợ gần chết.
Cứng thì không dám, vậy thì mềm.
Tiểu Lý đột nhiên phát hiện Kiều Kiều mới nhậm chức nguyên liệu đá Cẩm Tú có mối quan hệ với bạn gái của mình. Khi đó mới có cảnh tượng của ngày hôm nay. Đương nhiên, để tăng cường sức thuyết phục, sợ bạn gái không ra sức, Tiểu Lý cố ý tô vẽ bản thân thê thảm vô cùng, khiến trong suy nghĩ của Chu Dao, Kiều Kiều chính là đại nhân vật nắm giữ sinh tử gia đình bạn trai.
Vì còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, cả hai đều coi đó là lẽ đương nhiên, cho rằng có thể thông qua Kiều Kiều, mạng lưới quan hệ trước đây của Lý gia nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.”
Kiều Kiều tin rằng một người kiêu ngạo như Tô Văn Văn, không đến mức nói không giữ lời trước mặt nhiều người như vậy: “Ba của bạn trai ngươi xảy ra chuyện chẳng liên quan gì đến ta.”
Mặc dù lời kể của Chu Dao mơ mơ hồ hồ, nhưng người trong phòng đều nghe hiểu, ánh mắt nhìn Kiều Kiều lập tức thay đổi. Người trẻ tuổi, kinh nghiệm sống chưa nhiều, trong lòng đều cho đó là đương nhiên, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Chu Dao hiện tại, cái gọi là thiện lương bắt đầu chiếm thượng phong. Nếu mọi người đã là bạn, lời nói cũng không cố kỵ. Vì thế, phần lớn người bắt đầu lên tiếng thuyết phục Kiều Kiều.
Nghe bạn bè của mình đều có quan điểm tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhấn mạnh tình bạn, Kiều Kiều vẫn im lặng.
Phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú ngày thường khiến mọi người đều cho rằng chuyện này nhất định là tập đoàn Cẩm Tú gây nên. Cộng thêm đồng tình với kẻ yếu là thiên tính của rất nhiều người. Kiều Kiều ngẫu nhiên giải thích vài câu như đá chìm đáy biển.
Cánh cửa bị đẩy ra, Tiểu Lý mỉm cười bước vào. Hắn vẫn luôn đứng chờ bên ngoài Cẩm Tú Sơn Trang, Chu Dao ngộ nhận Kiều Kiều im lặng là dao động, liền lặng lẽ bấm điện thoại gọi cho bạn trai.
“Giám đốc Kiều, xin ngươi hãy giúp ta chuyện này. Cả đời này ta và Dao Dao sẽ vô cùng cảm kích ngươi. Đúng rồi, ta cũng không phải là người không hiểu chuyện. Có điều kiện gì thì ngươi cứ nói, ta còn có thể bạc đãi ngươi sao?”
Sắc mặt Kiều Kiều càng lúc càng lạnh. Mặc dù giọng điệu của những người đó rất bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa sự bức bách khiến nàng có chút tức giận.
“Ta nói một lần nữa, chuyện của ba ngươi chẳng liên quan gì đến ta hoặc Cẩm Tú, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Sau khi nói xong, Kiều Kiều nhìn đám bạn đang mồm năm miệng mười, đột nhiên trong lòng cảm thấy mất hứng. Nàng đứng dậy, cầm lấy túi xách: “Hôm nay là sinh nhật của Mạn Mạn, mọi người chơi vui vẻ, ta có việc về trước.”
Thấy Kiều Kiều rời đi, trong lòng Chu Dao căng thẳng vô cùng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Dao đột nhiên cầm chai rượu trên bàn dùng sức đập một cái.
Tiếng vỡ thanh thúy vang lên sau lưng. Kiều Kiều ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Chu Dao dùng mảnh vỡ bén nhọn chỉ vào cổ của mình, khàn giọng hô to với Kiều Kiều: “Kiều Kiều tỷ, ngươi không giúp hắn, ta chết cho ngươi xem.”
Mọi người đều sợ ngây người, đột nhiên Kiều Kiều có chút buồn cười. Một người tự cao tự đại lại làm chuyện ngớ ngẩn như vậy sao?
“Dao Dao, ngươi bỏ xuống đi.”
Lưu Mạn vừa nói với Chu Dao xong, lập tức quay sang nói với Kiều Kiều: “Là bạn bè, ngươi không nên ép chết Dao Dao chứ? Ngươi đồng ý trước đi, có khó khăn gì chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Kiều Kiều bật cười ra tiếng. Lúc này, không biết tại sao trong đầu nàng lại hiện ra gương mặt vĩnh viễn không bao giờ có biểu cảm của Tô Bình Nam.
Nếu nam nhân kia gặp phải chuyện này, hắn cũng sẽ cười.
Kiều Kiều mỉm cười, ánh mắt nhìn những người bạn của mình tràn ngập hờ hững. Quá ngây thơ rồi! Về công về tư, bọn hắn chẳng hề đứng ở góc độ của nàng để cân nhắc vấn đề.
Về công, lão Lý và Cẩm Tú chính là đối đầu nhau trong kinh doanh. Thành công hay thất bại đều do số trời. Điều này có gì có thể nói chứ? Huống chi Tô Văn Văn còn tha cho hắn một lần.
Về tư, không thân cũng chẳng quen, chỉ ngẫu nhiên gật đầu chào nhau một cái, bạn của nàng có tư cách gì nhúng tay vào quyết định của cao tầng. Tập đoàn Cẩm Tú cường thế bá đạo, quy củ sâm nghiêm. Người nào không phân tốt xấu nhúng tay vào, chỉ có thể hủy diệt chính mình.
Cánh cửa lần thứ hai được đẩy ra. Một nam nhân mặc tây trang màu xanh nhạt dưới sự bao quanh của những nam nhân khác lạnh lùng bước vào.
“Xin lỗi, động tĩnh trong phòng quá lớn. Bởi vì có giám đốc Kiều ở đây, ta có chút không yên lòng, vì thế mới đến quấy rầy mọi người.”
Toàn trường trở nên yên tĩnh, ngay cả Chu Dao cảm xúc đang kích động cũng ngây ra. Tất cả mọi người đều nhận ra người tiến vào là ai. Cơ thể của Tiểu Lý thậm chí còn có chút run lên.
Kẻ hung ác nhất Thiên Nam Tiểu Hồng Bào cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến tất cả mọi người có chút không biết làm sao.