“Ngươi hãy từ từ cân nhắc, cơ hội ta chỉ cho có một lần.”
Tô Bình Nam nhẹ gật đầu với Triệu Phong Duệ vẫn còn đang do dự. Hắn đứng dậy nói với Lục Viễn: “Đi theo ta xem một chút. Gần đây Kiều Kiều làm không tệ, là một nhân tài khó có được.”
“Ta hiểu rồi.”
Lục Viễn khom người gật đầu. Đám người Đỗ Cửu lập tức đứng dậy đi theo Tô Bình Nam ra ngoài. Nhất thời, trong phòng chỉ còn nhân viên phục vụ và Triệu Phong Duệ, không khí trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Triệu Phong Duệ im lặng nhìn chằm chằm món ăn trước mặt. Vừa rồi, khi thức ăn được mang lên, hắn đã nhìn giá của chúng trong menu.
Bốn trăm sáu mươi đồng.
Một tháng tiền lương của hắn bao gồm luôn cả tiền thưởng cũng chỉ được bấy nhiêu.
Tập đoàn Cẩm Tú cần phải đi bằng hai chân, cũng cần phát triển theo hướng đa dạng. Tô Bình Nam biết rất rõ khi thị trường trở nên tiêu chuẩn hóa hơn và kỷ nguyên man rợ kết thúc, giới tinh hoa kinh doanh như Kiều Kiều sẽ là trụ cột tương lai của tập đoàn Cẩm Tú. Cho nên, Tô Bình Nam rất cần người tài giỏi như Kiều Kiều gia nhập hệ thống Cẩm Tú.
…
Trong một căn phòng bao khác.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tô Bình Nam nhìn chung quanh một vòng, sau đó mỉm cười nói với Kiều Kiều: “Đi thôi? Chúng ta cùng nhau đi.”
Kiều Kiều gật đầu, cầm túi xách nhu thuận đứng sau lưng Tô Bình Nam, nhỏ giọng thuật lại sự việc một lần. Khi nói được một nửa, Tô Bình Nam khoát tay với Kiều Kiều, chỉ vào Chu Dao còn đang cầm mảnh vỡ chỉ vào cổ của mình: “Có gì buông đồ xuống, chuyện Cẩm Tú cứ nói với ta.”
Mọi người đều im lặng.
Chu Dao dưới ánh mắt như ưng của Tô Bình Nam, không tự chủ được buông mảnh vỡ trong tay xuống, lui mấy bước về sau, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
“Không có gì nói sao? Vậy thì đi.”
Tô Bình Nam tới lui như cơn gió. Khi bước ra, hắn còn mỉm cười với Lưu Mạn đang đội mũ sinh nhật trên đầu: “Sinh nhật vui vẻ. Nếu là bạn của Kiều Kiều, chi phí hôm nay sẽ miễn phí.”
“Má ơi, làm ta sợ muốn chết.”
Cửa phòng đóng lại, Lưu Mạn ngồi phịch xuống ghế, không có chút hình tượng nào thở hổn hển. Tất cả mọi người cũng không nói tiếp, ai nấy vẫn còn sợ hãi, bao gồm Triệu Dương vẫn còn chưa tỉnh hồn, đốt một điếu thuốc lá đưa lên miệng.
Lần trước, rất nhiều người đã gặp Tô Bình Nam ở quán bar, cảm thấy mặc dù đối phương có vẻ hơi lạnh lùng, không có nói nhiều nhưng nhìn qua thì cũng chỉ là một người ít nói, không đáng sợ như trong lời đồn.
Cho đến hôm nay, đối phương đứng đó, chỉ với một ánh mắt, mọi người liền biết mình sai rồi.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như một thanh đao mùa đông, rét lạnh thấu xương.
...
Kiều Kiều đi theo sau lưng Tô Bình Nam. Bên cạnh là đám nam nhân cực kỳ bưu hãn Lục Viễn, Đỗ Cửu. Một đường đi tới không biết dẫn đến ánh mắt của bao nhiêu người.
Sau đó, Triệu Dương một mình đến tìm Kiều Kiều. Câu nói đầu tiên của người bạn tốt nhất của Kiều Kiều chính là: “Hôm đó, ta thật sự muốn chạy theo nói tiếng xin lỗi ngươi, nhưng ta không dám.”
“Vì sao?”
Lúc này, Kiều Kiều đang mặc một bộ công sở màu đen già dặn, cả người lộ ra khí tức khôn khéo, tài giỏi, là cách ăn mặc tiêu chuẩn của nữ cường nhân.
“Bởi vì một khắc đó trở đi, ta biết ngươi và ta đã không cùng một thế giới. Ngươi thuộc về Cẩm Tú.”
Vẻ mặt Triệu Dương trở nên hốt hoảng. Hắn lại nhớ đến cảnh tượng của ngày hôm đó.
Hàng lang Cẩm Tú Sơn Trang rất rộng. Tô Bình Nam mặc bộ tây trang màu xanh nhạt một ngựa đi đầu, người bên cạnh ngoại trừ Kiều Kiều đều thuần tây trang màu đen, dáng người nhìn qua rất mạnh mẽ, cường tráng, mặt không biểu cảm đi theo sau lưng Tô Bình Nam, giày da sáng bóng phát ra âm thanh cộp cộp trên sàn nhà bóng loáng.
“Phong cách hoàn toàn khác biệt, một đám nam nhân thô lỗ.”
Lúc này, Kiều Kiều nói chuyện với Đỗ Cửu, Lục Viễn đã có thể mỉm cười trêu ghẹo, chứng tỏ nữ hài dung nhập rất nhanh.
“Một dạng.”
Triệu Dương nói rất chân thành: “Phong cách ăn mặc khác biệt nhưng lúc đó khí thế trên người ngươi cực kỳ giống với những người kia.”
“Thật sao?”
Kiều Kiều mỉm cười rót bia cho bạn học của mình. Dưới chợ đêm ít ánh sáng, rồng Hạ quốc hai móng trên cổ áo của nữ hài trở nên rạng rỡ.
…
Nếu không phải nhận điện thoại của Lý Lạc Nhiên, thậm chí Tô Bình Nam còn quên mất hắn có một căn nhà tiếng tăm lừng lẫy ở Thượng Hải.
Đỗ Công Quán.
Đỗ Công Quán vẫn chưa hoàn công, nhưng đây không phải là trọng điểm của cuộc trò chuyện. Trọng điểm Lý Lạc Nhiên muốn nói cho Tô Bình Nam biết nàng sắp tốt nghiệp nhưng lại không biết mình muốn làm gì.
Khác với cơn sốt tuyển sinh sau đại học thế hệ sau này, sinh viên đại học thời đó sẽ trực tiếp bước ra xã hội sau khi tốt nghiệp, đi tìm một công việc tốt hoặc tự mình chăm chỉ làm việc. Cho nên, tốt nghiệp đối với Lý Lạc Nhiên mà nói thật ra đã là ranh giới quỹ tích nhân sinh của nàng.
Lý Lạc Nhiên vẫn duy trì số lần nói chuyện mỗi tuần với Tô Bình Nam. Nữ hài biết Tô Bình Nam rất bận, cho nên nàng cũng rất ít làm mấy chuyện quấn quýt si mê. Nhưng sau khi tốt nghiệp, nàng sẽ làm gì? Vấn đề này đã làm khó Lý Lạc Nhiên. Khác với mấy bạn học dốc sức làm việc, bây giờ nữ hài đã có vốn liếng có thể giúp nàng theo đuổi chuyện mình thích làm.
Thế nhưng, bây giờ đột nhiên Lý Lạc Nhiên trở thành tuýp người gặp sao yên vậy, không có dã tâm. Muốn hỏi chuyện mà nàng thích nhất, cô bé chỉ có một đáp án, đó chính là canh giữ bên cạnh Tô Bình Nam.
“Ngươi có nghĩ đến chuyện sẽ ra nước ngoài du học hoặc tự mình lập nghiệp không?”
Tô Bình Nam biết tính chất tập đoàn Cảm Tú phức tạp, huống chi Tô Bình Nam rất rạch ròi giữa gia đình và sự nghiệp. Cho nên, hắn sẽ không để nữ hài đến Cẩm Tú làm việc. Hắn sẽ bỏ tiền, trợ giúp Lý Lạc Nhiên tìm một ngành nghề có tiền đồ rộng mở hoặc ra nước ngoài du học, để nàng có thể tiếp xúc với thế giới chính là lựa chọn tốt nhất.