Lý Lạc Nhiên im lặng. Đối với Tô Bình Nam, nàng chưa từng yên tâm. Bây giờ, nàng suy nghĩ cũng không phải hai người sẽ xuất hiện vấn đề gì. Nàng cân nhắc chính là làm thế nào để mình xứng với nam nhân đó.
Vốn Lý phụ đã tìm giúp đường lui cho Lý Lạc Nhiên, đó chính là công việc ở văn phòng xúc tiến đầu tư nước ngoài của chính quyền thành phố Tương Nam. Nếu không có Tô Bình Nam, công việc có phần nhàn nhã lại có thể giúp phát huy ưu thế ngoại ngữ này cực kỳ thích hợp với Lý Lạc Nhiên.
Bây giờ, Lý phụ và Lý mẫu cũng không biết phải làm sao. Không có gì khác, chỉ là bạn trai của con gái quá dọa người. Nếu bọn hắn có đề cập đến công việc đó, con gái cũng chưa chắc đã đồng ý.
Trước đó, Lý mẫu còn sợ con gái mất mặt vì Tô Bình Nam, khi nhận lễ vật còn muốn thu thêm tiền, nhưng bây giờ nàng đã sớm hành quân lặng lẽ.
Khi Tô Bình Nam tặng cho con gái của nàng căn biệt thự ở Cảng thành, tiền bảo dưỡng và tiền nhân công một năm bằng mấy chục năm tiền lương hai vợ chồng nàng cực khổ cộng lại, chênh lệch như vậy làm sao mà có ý kiến được?
Đồng thời, trong lòng Lý mẫu cũng tồn tại một lo lắng khác. Đó chính là Tô Bình Nam quá có tiền. Mặc dù con gái của nàng đủ xinh đẹp nhưng nữ nhân xinh đẹp trên thế giới này nhiều lắm, ai biết được có yêu nhền nhện nào đột nhiên chạy đến, cướp đi tất cả vốn thuộc về con gái của nàng hay không?
Trước khi tốt nghiệp, Lý mẫu đã nói chuyện với Lý Lạc Nhiên một lần. Cuộc điện thoại này của Lý Lạc Nhiên chính là gọi trước mặt mẹ của mình.
Có mẹ bên cạnh, Lý Lạc Nhiên không tiện nói ra những lời quan tâm, chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.
“Tiểu Tô nói thế nào? Có nói khi nào kết hôn với ngươi không?”
Lý mẫu đưa ra vấn đề mà nàng quan tâm nhất. Nhưng mỗi lần dùng cách xưng hô Tiểu Tô, Lý mẫu không khỏi cảm thấy có sự thay đổi kỳ lạ.
Chủ yếu Tô Bình Nam mang đến cho Lý mẫu cảm giác hắn quá thành thục. Khí thế đó khiến cho Lý mẫu không tự chủ được đặt hắn ở vị trí rất cao.
“Không có, hắn còn nhỏ hơn ta một tuổi, bây giờ nói những thứ này còn quá sớm.”
Nhắc đến đề tài này, gương mặt trắng nõn của Lý Lạc Nhiên đỏ ửng lên.
“Đúng vậy, hắn còn nhỏ hơn ngươi một tuổi.”
Lý mẫu cảm khái một tiếng. Nam hài kia còn nhỏ hơn con gái nàng một tuổi, đúng là yêu nghiệt.
Cha mẹ nào mà không hy vọng con gái mình được gả vào chỗ tốt. Ban đầu, Lý mẫu còn lo lắng con gái của mình quá xinh đẹp, ưu tú, tuyệt đối đừng nhất thời xúc động bị đám nam hài nhà nghèo không đáng tin cậy lừa gạt. Kết quả tốt rồi, ánh mắt con gái nàng không chỉ tốt, mà còn là quá tốt, khiến Lý mẫu không biết nên làm sao bây giờ.
Nên làm như thế nào với Tô Bình Nam, Lý mẫu phát hiện nàng không có ví dụ để tham khảo. Con gái bạn bè cũng cưới gả không ít, nhưng vấn đề mà bọn hắn gặp phải, Lý mẫu xem ra chỉ là một vài vấn đề tiền tài mà thôi.
Tiền đối với Tô Bình Nam mà nói không phải là vấn đề. Câu nói này rất phách lối, nhưng Lý mẫu cho rằng một chút cũng không sai. Mặc dù con gái chưa từng nhúng tay vào chuyện của Tô Bình Nam, nhưng từ mấy cuộc trò chuyện lông gà vỏ tỏi, Lý mẫu có thể phân tích được Tô Bình Nam dường như đang phát triển sự nghiệp rất lớn.
Trước kia, nàng đã không dám nghĩ, bây giờ lại càng không cách nào tưởng tượng. Cho nên, đối với việc kết giao giữa Lý Lạc Nhiên và Tô Bình Nam, Lý mẫu chẳng dám nói ai. Nàng có một cảm giác không chân thật.
Thở dài, Lý mẫu nói: “Nam nhân quá ưu tú cũng không ổn, không dễ trói buộc.”
Lý Lạc Nhiên nói: “Ta không chọn sai người.”
Nhìn gương mặt kiều diễm của con gái, không biết vì sao, trong đầu Lý mẫu lại hiện lên câu nói của thầy bói: “Con gái của ngươi có số đại phú quý.”
...
Ở Lý gia, việc nhỏ do Lý mẫu làm chủ, còn việc lớn vĩnh viễn do Lý phụ quyết định.
Sau khi Lý Lạc Nhiên rời đi, Lý mẫu mới bấm điện thoại trong nhà, gương mặt hiện lên vẻ u sầu: “Lão đầu tử, ý của Tô Bình Nam là gì? Tại sao hắn lại muốn Nhiên Nhiên ra nước ngoài du học?”
Lý phụ rất kiên nhẫn lắng nghe Lý mẫu thuật lại. Hắn im lặng một lát rồi mới trả lời: “Hôm nay, ngươi không có ý kiến đã là tốt lắm rồi. Loại nam nhân gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Tô Bình Nam, tuổi còn trẻ mà đã phát triển đến tình trạng như vậy, người này nhất định bụng dạ rất sâu. Mỗi một chuyện đều có cân nhắc lâu dài.”
“Vậy tại sao hắn lại không chịu kết hôn?”
Lý mẫu cũng không để ý đến cái gì gọi là cân nhắc lâu dài. Bây giờ, nàng chỉ hận con gái không thể kết hôn ngay lập tức, tốt nhất là sinh thêm mấy đứa bé, khi đó nàng mới vui vẻ được.
“Một nam nhân mới từng tí tuổi mà đã có được sự nghiệp kinh thiên, tại sao lại phải kết hôn sớm chứ? Trọng tâm của hắn nhất định đặt ở sự nghiệp.”
Mặc dù Lý phụ không phải là người có lòng dạ cầu tiến, nhưng dù sao hắn cũng lăn lộn ở cơ quan nhiều năm, cái nhìn đối với rất nhiều chuyện thấu triệt hơn so với Lý mẫu rất nhiều.
“Con cháu tự có phúc của con cháu. Ta cũng cảm thấy Nhiên Nhiên nên tiếp tục học cao hơn.”
Im lặng vài phút, Lý phụ đưa ra lời đề nghị của mình: “Bản thân lập nghiệp, nói thì hay nhưng còn không phải nhờ Tô Bình Nam sắp xếp mọi thứ sao. Cho nên, cho con gái kinh doanh không bằng cho đi học.”