Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 574 - Chương 574: Chẳng Lẽ Chết Đói Sao

Chương 574: Chẳng lẽ chết đói sao Chương 574: Chẳng lẽ chết đói sao

“Đó chính là Lý Tử Thành.”

Ánh mắt già nua của Vạn Thu Sinh hiện lên chút âm tàn. Hắn dùng ngón tay vuốt ve tất cả thông tin về hành tung của người này trong mấy ngày nay: “Hắn khác với Đinh Thanh. Hứng thú của người này đối với thân phận hậu duệ Hạ quốc không mạnh.”

“Mấy ngày nay, số lần tiếp xúc giữa hắn và trưởng phòng Khương tăng lên đáng kể, nhưng Đinh Thanh cũng không có động thái gì lớn, vậy mục đích của hai người gặp nhau là gì?”

“Phải có một lý do. Nguy hiểm mỗi lần gặp mặt không nhỏ. Bất luận là vì nguyên nhân gì, người này không thể lưu lại.”

Vạn Thu Sinh xoa lông mày có chút đau nhức của mình. Hắn hiểu mục đích của người tiền nhiệm khi giữ Lý Tử Thành chỉ là một biện pháp để kiềm chế Đinh Thanh vào thời điểm quan trọng. Bây giờ Đinh Thanh rõ ràng đã có tâm lý muốn hòa nhập vào Cẩm Tú, vì vậy nguy hiểm của người này đã lớn hơn lợi ích.

“Đừng có trách ta.”

Vạn Thu Sinh chậm rãi khép lại tài liệu.

...

Trong lúc Vạn Thu Sinh khép lại tư liệu, Đinh Thanh đã chạy đến bệnh viện. Ba của hắn đang trong tình trạng nguy kịch và hôn mê. Theo lời của bác sĩ, bệnh tình đã đến mức độ không thể cứu vãn được.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của bác sĩ, Đinh Thanh có suy nghĩ muốn nhổ hết răng của đối phương. Bởi vì có như vậy, tâm trạng của hắn mới có thể tốt hơn một chút.

Nhưng hắn nhịn được.

Nhìn ông cụ đang hôn mê trên giường bệnh, Đinh Thanh phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người ra ngoài. Hắn muốn ở lại chăm sóc ba của mình.

“Đại ca.”

Lý Tử Thành khom người: “Có cần ta để lại một người hay không?”

“A Tây, ta không phải người yếu ớt. Yên tâm đi.”

Đinh Thanh không dám quay đầu, sợ đám đàn em phát hiện hốc mắt của hắn đỏ lên.

Sau khi Lý Tử Thành đi rồi, phòng bệnh trở nên trống rỗng, chỉ có tiếng thở dốc của ba Đinh Thanh quanh quẩn trong phòng.

Đã bao lâu rồi hắn không ngồi một chỗ trò chuyện với ba của mình, Đinh Thanh có chút không nhớ rõ. Hắn kéo một chiếc ghế dựa vào tường, yên tĩnh ngồi xuống. Nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ba, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay của cha.

Ba của Đinh Thanh là một ngư dân bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, tay rất thô ráp, có chút lạnh buốt. Điều duy nhất ấm áp là trong lòng bàn tay vẫn còn một chút nhiệt độ. Năm hắn mười sáu tuổi, ba hắn bởi vì nhặt một cái tivi ở bãi rác mà bị người ta đánh gãy chân. Khi đó, hắn hiểu được một điều, nếu hắn muốn tiến lên trong cuộc sống này, hắn không thể đi con đường cũ của ba.

Ba của hắn là người rất hiền lành.

Hắn luôn tươi cười với tất cả những người hàng xóm, bất cứ khi nào bọn hắn cần sự giúp đỡ, hắn sẽ luôn là người đầu tiên xông lên, sau đó đầm đìa mồ hôi, tỏ vẻ mãn nguyện trong tiếng cảm ơn của đối phương.

Nhưng tất cả những điều này dường như là vô ích, hắn vẫn không có tiền, vì vậy mẹ của Đinh Thanh cuối cùng đã từ bỏ việc điều trị vì lý do tài chính.

Vào ngày mẹ qua đời, Đinh Thanh không ở bên cạnh. Khi đó hắn vẫn còn đang học việc trong một xưởng sửa chữa ô tô. Luật lệ của Bổng Tử quốc rất nghiêm khắc, những người học việc phải làm hết sức mình. Khi hắn nhận được tin dữ chạy về, mẹ của hắn đã vĩnh viễn nhắm mắt.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ mình bị một tấm vải trắng che lại, Đinh Thanh không ngờ rằng hắn không có cảm giác rơi lệ, cả người giống như một con rối, ngơ ngác nhìn mọi người thu xếp tang lễ.

Xưởng sửa chữa ô tô cũng không vì mẹ Đinh Thanh qua đời mà bỏ qua cho việc hắn nghỉ mà không xin phép. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong ngày đó hắn cũng đã mất đi công việc mà ba hắn cực khổ nhờ người giúp đỡ mới có được.

Quỹ tích cuộc đời hắn đã thay đổi vào tết Trung thu năm đó.

Đinh Thanh gãi đầu một cái, từ trong hồi ức bình tĩnh lại. Ba của hắn dường như có chút đau đớn khi hôn mê, tiếng thở phát ra ngày càng lớn.

“Lão đầu tử, đúng là cả đời của ngươi không có phúc khí gì cả. Khi ta có tiền, ngươi lại chết.”

Miệng mồm của Đinh Thanh vẫn độc địa như cũ, nhưng hốc mắt đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng của hắn: “Tuy nhiên, ta sẽ lấy một cô vợ xinh đẹp, sinh thật nhiều đứa con, cho bọn hắn nền giáo dục tốt nhất, để bọn hắn trở thành người ngươi mong muốn nhất.”

Đinh Thanh lẩm bẩm, suy nghĩ lại quay về tết Trung thu năm đó.

“A Thanh, nào, mau nếm thử bánh Trung thu do chính ta ta làm đi. Hương vị không tệ.”

Ba của hắn mỉm cười đắng chát. Hai trận bão liên tiếp khiến cho trong nhà gần như mất hết. Không có tiền mua bánh trung thu, ba hắn đành tự làm.

“Vâng.”

Đinh Thanh chơi bời lêu lỏng hơn một tháng uể oải đáp lại: “Hôm nay ta kiếm được chút tiền. Để ta đi mua chút thức ăn, ba con ta uống chút rượu.”

Ba của hắn biến sắc, biết con trai mình kiếm tiền từ chỗ nào.

Ở Busan có rất nhiều cơ sở kinh doanh buôn lậu, do bị kiểm tra gắt gao nên những con tàu đó không dám đưa hàng với số lượng lớn vào cảng, chỉ có thể dựa vào nhân lực chia thành tốp nhỏ dùng thuyền nhỏ đưa vào đất liền.

Đinh Thanh chính là một thành viên trong đó.

“Ta nói rồi, làm mấy chuyện đó là phạm pháp. Ngươi tuyệt đối không nên đụng vào, vì sao ngươi không nghe lời ta?”

Mặc dù ba của hắn đang phê bình con trai, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ. Hắn biết con trai của mình đã trưởng thành, giọng điệu nghiêm khắc sẽ dẫn đến tác dụng ngược lại.

“Không làm cái này thì làm cái gì? Chẳng lẽ chết đói sao?”

Đinh Thanh thốt lên một câu, cũng không quay đầu lại, chỉ nghe được tiếng thở dài thật sâu của ba từ đằng sau truyền đến.

Mang theo hai chai rượu và một ít đồ nhắm, khi về đến nhà, Đinh Thanh đã gặp phải một trong những nhân vật quan trọng đã thay đổi cuộc đời của hắn, Hoàng Chính Dân trong môn phái Bắc Đại, sau lưng còn đi theo mấy tên oắt con.

“A Thanh, không phải ngươi cả ngày la hét muốn kiếm tiền sao? Ta có một cơ hội, ngươi có làm không?”

Hoàng Chính Dân cũng là hậu duệ Hạ quốc như Đinh Thanh, luôn thưởng thức người thanh niên hung hãn này.

Bình Luận (0)
Comment