“Bao nhiêu?”
Đã nghèo đến điên lên, Đinh Thanh cũng chẳng thèm để ý sẽ làm cái gì. Hắn chỉ quan tâm đến tiền.
“Ba triệu won.”
Bên kia nói ra một con số khiến Đinh Thanh vui vẻ: “Sinh tử nghe theo mệnh trời.”
“Được, ta làm.”
Đinh Thanh đồng ý không một chút do dự.
Cánh cửa gỗ cũ nát của nhà Đinh Thanh bị đóng sầm nhiều lần, ngoài cửa lại chìm vào im lặng, ba của Đinh Thanh cẩn thận mở cửa nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy dấu vết của bất cứ ai. Cho đến khi hắn định cúi đầu đóng cửa, hắn thấy hai chai rượu sake và một số món nhắm rượu trên cửa.
…
Đinh Thanh nhất chiến thành danh.
Kể từ ngày đó, hắn bắt đầu tạo dựng được tên tuổi ở môn phái Bắc Đại. Dựa vào tính cách tâm ngoan thủ lạt, tài năng bắt đầu bộc lộ, thời gian về quê của hắn ngày càng ít đi.
Hắn vốn nghĩ rằng mình phải mất mười năm để lên đến đỉnh cao, ai biết được khi hắn và Lý Tử Thành đi thu tiền lại gặp phải một nam nhân người Hạ quốc cổ áo thêu rồng.
Nam nhân đó đã cho hắn một cơ hội khác. Hắn nắm lấy cơ hội này, từ đó về sau mất kiểm soát, cho dù là đám lão nhân Bắc Đại tự lập môn hộ bây giờ cũng rất khách sáo với hắn. Hiện tại, Đinh Thanh đã là địa đầu xà lớn nhất ở Busan.
Tất cả những điều này không phải là không có cái giá phải trả. Đinh Thanh chạm vào vết sẹo xấu xí khó coi trên mặt mình. Đó là lần gần với cái chết nhất. Nếu đối phương không kiệt sức và Lý Chí Thành quên mình bổ nhào về phía trước, đầu của Đinh Thanh sẽ bị bổ thành hai nửa như quả dưa hấu.
Có lẽ ba sắp phải rời đi, Đinh Thanh luôn trầm ổn hung hãn có chút đa sầu đa cảm. Nghĩ đến Lý Tử Thành, trong đầu hắn không khỏi nhớ đến tình huống hai người gặp nhau lần đầu tiên.
...
Phần lớn thành viên cốt cán của môn phái Bắc Đại đều là người Hạ quốc.
Bởi vì là đồng hương, sự gắn kết của bọn hắn rất mạnh mẽ. Nạn phân biệt chủng tộc khiến những người này trở nên quyết liệt và đoàn kết lạ thường.
Đinh Thanh nhớ lần đầu tiên hắn và Lý Tử Thành gặp nhau là trong một lần tranh giành địa bàn giữa Bắc Đại và Hổ Phái.
Bởi vì là tranh giành địa bàn, hai bên chẳng nói nhiều, mọi người cứ cứng đối cứng, đao thật súng thật đánh với nhau.
Đó là một buổi sáng mùa đông, trời rất lạnh, Đinh Thanh vẫn nhớ như in cảm giác chết lặng bởi bàn tay bị đông cứng do không mang găng tay khi bị chém trúng.
Địa điểm đánh nhau là một tòa nhà chưa hoàn thành nằm ở phía bắc của thành phố Phủ Sơn. Vì một lý do nào đó nơi này bị bỏ hoang, ngày thường ít ai lui tới, quả thực là một nơi tốt để các thế lực giải quyết vấn đề với nhau. Người Bổng Tử quốc vô cùng sùng bái thế lực Đông Doanh, lời nói và việc làm đều bắt chước đám người đất nước mặt trời này.
Vì vậy, để thể hiện sự chỉn chu của mình, cả hai bên đều cố tình mặc một bộ đồ đen đồng nhất, nhưng điểm khác biệt duy nhất là màu sắc của dải vải buộc ở cánh tay, một bên chọn màu đỏ, một bên là màu xanh.
Dẫn đầu Hổ Phái là một hán tử thô kệch mất nửa vành tai, mắt nhỏ đặc trưng của người Bổng Tử quốc. Ánh mắt của hắn nhìn đám người Bắc Đại tràn ngập sự hung ác.
Lúc này, Đinh Thanh cũng đứng gần trước nhất, nhưng lực chú ý của hắn không nằm ở hán tử khôi ngô kia, mà là một thanh niên cách hán tử một người.
Thân hình thanh niên rất khôi ngô, cao lớn. Hắn cũng nhận ra Đinh Thanh đang chăm chú nhìn mình, thậm chí còn nhếch miệng về phía Đinh Thanh, gương mặt chỉ toàn là thái độ không để ai vào mắt.
Đinh Thanh biết người này.
Nhân tài mới nổi của Hổ Phái, danh xưng Lý Trọng Cửu không ai bì nổi, là một trong những tay đấm mạnh mẽ nổi tiếng gần đây.
“A Tây.”
Đinh Thanh lẩm bẩm một câu. Bụng dưới của hắn lại có cảm giác mắc tiểu, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
“Tại sao ngươi lại hẹn vào buổi sáng chứ? Ta còn chưa kịp ăn sáng nữa.”
“Câm miệng. Nếu ngươi còn không nghiêm túc, về sau ngươi không cần ăn cơm nữa.”
Hoàng Chính Dân quay đầu lại, dùng lời nói của mình xoa dịu sự căng thẳng của Đinh Thanh, sau đó hỏi số lượng, tiếp theo khoát tay ra hiệu với chiếc minubus đằng sau, ra hiệu người đã đến đủ.
Thấy Hoàng Chính Dân khoát tay, cửa xe minibus được kéo ra, mấy tên hán tử nhảy xuống, bắt đầu rút ra những món đồ lóe lên ánh sáng sắc bén. Biểu hiện của hai bên rất bình tĩnh, không ai châu đầu ghé tai cười nói, đều là dân liều mạng quen thuộc với chém giết.
Đưa tay tiếp nhận vũ khí, Đinh Thanh nặn một nụ cười khó coi, sau đó cúi đầu dùng băng vải quấn quanh bàn tay mình vài vòng. Khi ngẩng đầu, hắn phát hiện nam nhân đưa đồ cho mình cũng cầm theo một vật bén nhọn đứng bên cạnh hắn.
“Này, gầy còm, ngươi tên gì thế?”
Đinh Thanh dùng tiếng Hạ quốc chào một câu.
“Lý Tử Thành.”
Đối phương mỉm cười, nhe hàm răng trắng như tuyết: “Ngươi cảm thấy không thoải mái?”
Lý Tử Thành chỉ vào Đinh Thanh một tay đang ôm bụng.
“Không có.”
Lần đầu tiên gặp mặt, Đinh Thanh phải giữ mặt mũi chứ. Cho nên, hắn trả lời rất kiên quyết.
“Thử cái này đi.”
Lý Tử Thành đưa vũ khí bén nhọn của mình sang tay trái, móc một chai rượu đế ba lạng được đóng gói kém chất lượng: “Hàng Hạ quốc chính tông.”
Rượu chế biến chưa được lâu, lại thấp kém, nhưng uống vào buổi sáng sớm rét lạnh đầu đông vẫn khiến cho hai gò má Đinh Thanh đỏ lên.
“A Tây, đi theo ta.”
Đinh Thanh cảm thấy trong bụng nóng hừng hực, mày cau lại, sau đó nói với Lý Tử Thành một câu.
Hoàng Chính Dân và người đứng đầu bên phía đối phương nhẹ gật đầu, ra hiệu có thể bắt đầu, sau đó thủ thế cho người đằng sau.
“Con mẹ nó, ta đã sớm nhìn tên chó chết bầm ngươi không vừa mắt.”
Đinh Thanh bị cồn xông lên não mắng Lý Trọng Lâu một câu, sau đó giơ cái bình đánh vào đối phương, cả người hô to một tiếng, là người đầu tiên xông ra ngoài.
Hắn vừa động, thần kinh hai bên đang căng cứng gần như đồng thời hô to một tiếng, hỗn tạp cùng một chỗ. Sau đó, tiếng hò hét, tiếng vũ khí va chạm và tiếng rên rỉ xen lẫn một chỗ.