Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 580 - Chương 580: Thế Nào Là Lão Đại

Chương 580: Thế nào là lão đại Chương 580: Thế nào là lão đại

“Ngươi nhất định phải làm việc cho thật tốt. Có một ít tiền ta có thể làm như không biết. Dù sao ngươi cũng đã rất vất vả rồi.”

Khương Anh Hổ tiếp nhận báo cáo liên quan đến mua nhà của Lý Tử Thành, lật qua xem vài lần, sau đó dùng bật lửa đốt cháy.

Bản báo cáo bùng cháy trước mặt hai nam nhân. Lý Tử Thành im lặng một chút rồi lên tiếng: “Đinh Thanh đã đồng ý gia nhập tập đoàn Kim Môn, dự định sẽ đảm nhận vị trí giám đốc điều hành. Còn vị trí chủ tịch, không có gì bất ngờ sẽ do Thạch Đông Sơ đảm nhiệm.”

“Ừm.”

Khương Anh Hổ hừ một cái: “Làm không tệ. Nhớ kỹ thân phận của mình.”

Sự lạnh lùng và hoài nghi của trưởng phòng Khương khiến Lý Tử Thành nuốt câu kế tiếp vào trong bụng. Đinh Thanh quyết định gia nhập tập đoàn Kim Môn chẳng có liên quan gì đến hắn. Đinh Thanh chỉ nghe theo ý kiến của Tô tiên sinh, nhưng đột nhiên Lý Tử Thành cảm thấy hắn không cần thiết phải nói ra.

“Đúng rồi, đại nhân vật Hạ quốc đã nói cái gì với Đinh Thanh? Có chỗ nào chúng ta cần đặc biệt chú ý không?”

Trưởng phòng Khương tiếp tục hỏi.

“Hắn không nói gì nhiều, chỉ cho Đinh Thanh một lời hứa, nhưng trong đó có một câu ngạn ngữ Hạ quốc khiến Đinh Thanh rất kích động. Ta đã ghi nhớ lại.”

Lý Tử Thành nói.

“Là gì?”

“Trưởng phòng Khương, là vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh.”

Lý Tử Thành nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trưởng phòng Khương, lập tức nói ra cách hiểu của mình: “Không ai sinh ra đã là hơn người một bậc. Vị Tô tiên sinh nói rằng bài vị của ba Đinh Thanh có thể tiến vào sảnh phụ Trung Hiền Viện.”

“Khốn kiếp.”

Biểu hiện Trưởng phòng Khương trở nên lạnh lùng: “Người Hạ quốc dám đưa ra lời hứa hẹn cuồng vọng như vậy sao? Muốn ba của một tên lưu manh hắc bang tiến vào Trung Hiền Viện? Hắn muốn miệt thị toàn bộ đất nước chúng ta.”

Lý Tử Thành im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Lee Chang-hi của tập đoàn Samsung dựa vào cái gì để lập nghiệp, trưởng phòng ngươi còn không rõ ràng sao? Vì sao hắn có thể còn chúng ta thì không thể?”

Trưởng phòng Khương ném cái gạt tàn thuốc trúng ngay trán Lý Tử Thành.

Máu màu đỏ sậm chảy từ trán Lý Tử Thành chảy xuống đất. Hắn cũng không dùng tay lau sạch vết máu mà cứ đứng thẳng ở đó, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn trưởng phòng Khương, không nói một lời.

“Mẹ kiếp, tên khốn ngươi đã biến thành đám dơ bẩn đó, mở miệng ngậm miệng đều là chúng ta, chúng ta. Ngươi là cảnh sát, không phải đám lưu manh đó.”

Cơn giận của trưởng phòng Khương còn sót lại chưa tiêu, nhưng vẫn cố nén giận. Hắn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại, sau đó lấy một cái khăn tay đưa cho Lý Tử Thành: “Mau lau đi. Vì sao vừa rồi ngươi lại không né tránh?”

Lý Tử Thành cũng không tiếp nhận, mặc cho máu chảy xuống gương mặt rồi rơi xuống mặt đất.

“Làm sao?”

Giọng điệu trưởng phòng Khương lạnh lại: “Ngươi muốn thông đồng làm bậy với đám lưu manh đó sao? Vậy ngươi đoán xem nếu ta nói với bọn hắn ngươi là cảnh sát thì sẽ như thế nào?”

“Trưởng phòng.”

Giọng điệu Lý Tử Thành trầm xuống: “Bây giờ Đinh Thanh làm việc rất cẩn thận, rất nhiều ngành nghề không muốn đụng vào. Ta phải làm đến khi nào mới có thể kết thúc?”

“Kết thúc?”

Giọng nói Khương Anh Hổ mang theo sự khinh bỉ: “Ngươi có biết không, năm ngoái Phủ Sơn có tổng cộng năm cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ. Ngoại trừ một người là trong quá trình truy bắt vô tình bị xe ô tô tông phải, bốn người còn lại đều làm nội ứng.”

“Tỉnh lại đi, nhóc con.”

Khương Anh Hổ bước đến vỗ vai Lý Tử Thành, nhét khăn vào tay hắn: “Đừng quên lời thề khi ngươi nhậm chức. Khi nào bắt sạch bọn chúng, đó chính là lúc ngươi kết thúc.”

Đút tay vào túi quần, trưởng phòng Khương bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại: “Đến lúc đó, ngươi có thể mang theo tiền của ngươi đến một nơi không ai quen biết, thoải mái vượt qua quãng đời còn lại.”

“Tô tiên sinh, ngươi hiểu rõ Phủ Sơn như vậy sao? Món cơm trộn thịt heo và cua ngâm ở quán này là chính tông nhất trong toàn bộ địa khu Phủ Sơn.”

Câu nói này của Đinh Thanh cũng không phải nịnh bợ. Sự hiểu biết của Tô tiên sinh về Phủ Sơn khiến hắn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng không hiểu vì sao một người tài phú kinh người như Tô tiên sinh lại chọn một quán ăn ven đường như vậy.

Quán ăn vốn không lớn được bao trọn. Một nơi vốn rộn ràng ngày thường lại trở nên trống trải, yên tĩnh.

“Không cần để ý nhiều như vậy, tất cả mọi người đều từ khổ mà ra.”

Tô Bình Nam mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho Đinh Thanh ngồi xuống, sau đó phất tay với mọi người: “Các ngươi ra ngoài đi.”

Rất nhanh, ngoại trừ âm thanh bận rộn truyền ra từ trong bếp, chỉ còn lại âm thanh chậm rãi hút xì gà của Tô Bình Nam.

“Ngươi có hứng thú gia nhập Cẩm Tú hay không?”

Khi nói, Tô Bình Nam vẫn mỉm cười, dường như Đinh Thanh có đồng ý hay không cũng chỉ là việc nhỏ.

Mặc dù Tô Bình Nam lạnh nhạt, nhưng biết rõ sự đáng sợ của Tô tiên sinh, biểu hiện của Đinh Thanh nghiêm túc lại, gần như trong nháy mắt đã đưa ra quyết định.

Gút mắc giữa hắn và tập đoàn Cẩm Tú quá sâu, trong lòng cũng không quá bài xích. Hơn nữa, mặc dù Đinh Thanh tàn nhẫn nhưng hắn không phải là một nam nhân có dã tâm mãnh liệt.

“Hết thảy đều nghe theo sự phân phó của Tô tiên sinh.”

Đinh Thanh trả lời rất nhanh, giọng điệu không hề do dự, thậm chí còn có chút mừng rỡ.

“Ăn cơm thôi.”

Ông chủ nơm nớp lo sợ nhưng tốc độ mang thức ăn lên vẫn rất nhanh. Chỉ một lát đã bày lên bàn đủ loại món ăn màu sắc sặc sỡ.

Tô Bình Nam ăn rất chậm, còn Đinh Thanh thì sốt sắng giải thích. Từ một khắc hắn gật đầu, hắn nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng của Tô tiên sinh. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vững tâm.

“Gia nhập tập đoàn Kim Môn chỉ là bước đi đầu tiên của ngươi.”

Quả nhiên, ăn được vài miếng, Tô Bình Nam đã buông đũa xuống.

“Vâng.”

Đinh Thanh gật đầu.

“Thế nào là lão đại?”

Tô Bình Nam không nói tiếp, ngược lại đặt một vấn đề rất lạ cho Đinh Thanh.

“Thế nào là lão đại?”

Đinh Thanh lặp lại câu hỏi một lần nữa, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Nghĩa khí đối với huynh đệ, vì huynh đệ mà chiến đấu, là người đầu tiên xông lên khi có việc, như vậy mới xứng đáng là một lão đại.”

Bình Luận (0)
Comment